Mà Lâm Ngọc Ngân đang đứng sau lưng cô ấy lúc này lại nhíu mày thật sâu, những hảo cảm đối với công ty khi nãy đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Phàn Viết Quảng lúc đầu vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân, vẻ mặt phẫn nộ lập tức tan biến.
Anh ta dường như bị vẻ đẹp của Lâm Ngọc Ngân hấp dẫn, đến nỗi khi nhìn Lâm Ngọc Ngân, ánh mắt anh ta tràn đầy sự xấu xa rác rưởi.
“Cô đến xin việc hả? Mau ngồi xuống đây.”
Phàn Viết Quảng mỉm cười ra hiệu với Lâm Ngọc Ngân, sau đó lập tức ra lệnh cho nhân viên đó ra ngoài, và nhắc cô ta đóng cửa lại.
Ấn tượng của Lâm Ngọc Ngân đối với Phàn Viết Quảng càng ghê tởm hơn, nhưng cô vẫn bước về phía đó, ngồi đối diện với Phàn Viết Quảng.”
“Xin chào, tôi tên là Lâm Ngọc, đến công ty của anh để ứng tuyển vào vị trí thiết kế.”
Lâm Ngọc Ngân cố ý bỏ một chữ trong tên cô, sau đó đưa bản sơ yếu lý lịch đã chuẩn bị trước cho Phàn Viết Quảng.
Phàn Viết Quảng giơ tay nhận lấy, nhưng cố ý chạm vào tay Lâm Ngọc Ngân.
“Anh làm cái gì vậy?”
Lâm Ngọc Ngân nhíu mày, vội vàng thu tay lại.
“Ha ha.”
Phàn Viết Quảng vẻ mặt vô liêm sỉ, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào.
Anh ta cầm bản sơ yếu lý lịch của Lâm Ngọc Ngân, tùy ý xem một cách qua loa, sau đó đặt nó sang một bên.
“Cô Lâm Ngọc, tôi cảm thấy công việc thiết kế không phù hợp với cô.”
“Cái gì?”
Lâm Ngọc Ngân cau mày, có chút tức giận nói: “Trưởng phòng Phàn, anh còn chưa xem kĩ bản sơ yếu lý lịch của tôi, dựa vào đâu nói tôi không phù hợp với vị trí thiết kế?”
Phàn Viết Quảng cười ha ha, mặc kệ bên cạnh có Lâm Ngọc Ngân ngồi hay không, anh ta trực tiếp châm một điếu thuốc, hút một hơi dài.
“Cô Lâm Ngọc đừng tức giận, sở dĩ tôi nói cô không thích hợp làm nhà thiết kế, không phải là do cô không chuyên nghiệp.”
“Mà bởi vì, tôi có vị trí thích hợp với cô hơn.”
Lâm Ngọc hỏi: “Vị trí nào?”
Phàn Viết Quảng nheo mắt, lại nhìn lên nhìn xuống Lâm Ngọc Ngân một lần nữa, mỉm cười.
“Cô Lâm, cô bất luận về gương mặt hay dáng người, đều rất đẹp, tập đoàn Ngọc Thanh chúng tôi làm về trang phục, cô Lâm phải biết đúng không?”
“Hơn một tuần trước, cô biết buổi hòa nhạc tổ chức ở thành phố Bình Minh chứ? Có rất nhiều ngôi sao quốc tế đến, không ngại nói cho cô biết, những ngôi sao quốc tế đó, thực ra vì muốn làm gương mặt đại diện tập đoàn Ngọc Thanh, mới đến đó.”
“Hơn nữa, tại trụ sở chính của chúng tôi, chúng tôi đã ký hợp đồng với nhiều siêu sao quốc tế và mời họ làm người phát ngôn thương hiệu hoặc người mẫu thời trang cho công ty chúng tôi.”
“Thật sao?”
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy cái tên Phàn Viết Quảng này là một kẻ đạo đức giả từ trong ra ngoài, buổi hòa nhạc đó Lâm Ngọc Ngân hiểu rõ hơn ai hết, lúc đó Trần Hùng đúng là mời không ít ngôi sao quốc tế đến, nhưng Ngọc Thanh tuyệt đối không ký hợp đồng với bất kỳ một ngôi sao quốc tế nào.
Hơn nữa Lâm Ngọc Ngân cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu như tên Phàn Viết Quảng này biết buổi hòa nhạc ở trung tâm thành phố trước đó, thì chắc chắn anh ta phải biết trước buổi hòa nhạc, Lâm Ngọc Ngân vì quảng bá thương hiệu mới trên các phương tiện truyền thông, nên đã thực hiện một chương trình trọn gói cho thương hiệu mới này của Ngọc Thanh.
Nói cách khác, tên Phàn Viết Quảng này, với tư cách là quản lý cấp cao của chi nhánh tập đoàn Ngọc Thanh, lẽ ra phải nhìn thấy ảnh của cô rồi. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRЦ мtrцуeЛ. VN ++
Nhưng lúc này đây, Lâm Ngọc Ngân cảm thấy tên Phàn Viết Quảng này, không hề biết gì.