Nhưng Trần Hùng biết rằng trước khi có bão thường là lúc bầu trời yên tĩnh nhất.
Nhà họ Hàn tuyệt đối sẽ không từ bỏ chuyện này.
Một khi cái sườn núi này được hình thành thì sau cùng cũng sẽ làm cho thế giới này đảo điên, không thể có khả năng bình yên được.
Nhưng mà, Trần Hùng lại không quan tâm chút nào, cái gọi là gia tộc bất động sản số một của thành phố Bình Minh, trong mắt vua Trần Hùng này, ngay cả con kiến cũng không bằng. Anh vẫn giữ câu nói cũ, nhà họ Hàn muốn gây chuyện thì cứ để mặc. Tuy nhiên, nếu mày đã dự định chơi trò chơi này thì mày phải chấp nhận được cái giá phải trả.
Một tuần sau, Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực được xuất viện.
Hai tên này có thể được xem như quái thai, thể lực quả thực không phải dạng trung bình.
Sau khi bị thương nặng như vậy mà vẫn sống khỏe mạnh chỉ sau một tuần hồi phục trong bệnh viện.
Trước đó Trần Hùng hoàn toàn không muốn nhận Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng làm học trò.
Bởi vì anh không có tâm trạng đó và cũng không có thời gian rảnh để dạy hai tên này.
Nhưng kể từ trận chiến của bọn họ với Nhạc Trường, thái độ của Trần Hùng đối với họ đã hoàn toàn thay đổi.
Tưởng chừng như anh đã tìm được kho báu bị chôn giấu vậy, không ngờ hai tên này lại có được nghị lực và thể chất đáng kinh ngạc đến vậy.
Thế nên là, một kế hoạch mới đã xuất hiện trong đầu Trần Hùng.
Một năm trước, điện Đức Hoàng đã đánh một trận chiến quyết liệt với một tổ chức siêu cấp khác ở nước ngoài.
Trận chiến đó kết thúc với chiến thắng thuộc về điện Đức Hoàng, thiết lập vị thế uy quyền không thể lay chuyển của điện Đức Hoàng ở nước ngoài.
Tuy nhiên, đằng sau chiến thắng là vô số máu và nước mắt, xương máu ở khắp nơi!
Trận đó, điện Đức Hoàng đã bị tổn thất nặng nề, rất nhiều huynh đệ và thuộc hạ ưu tú của Trần Hùng đã hy sinh trong trận chiến đó.
Bao gồm cả đội át chủ bài của điện Đức Hoàng lúc bấy giờ. Đội át chủ bài gồm năm mươi người, mỗi người là một siêu cao thủ có thể hạ được một trăm tên một lúc.
Bọn họ có vinh dự của riêng họ, có tín ngưỡng và niềm tin của riêng họ, họ là những người bảo vệ và tín đồ trung thành nhất của Trần Hùng!
Nhưng trong trận chiến đó, năm mươi người đã chiến đấu đến cùng, chỉ còn lại năm người còn sống.
Đội át chủ bài đó đã gây chấn động toàn bộ hải ngoại trong trận chiến đó và đồng thời, nó cũng tiêu tan ở nước ngoài.
Mỗi khi nghĩ đến chi đội đó và những con người ấy, trong lòng Trần Hùng lại rất u uất.
Anh nhớ họ lắm, chẳng khác gì một người cha mất con, nhớ đứa con ruột của mình.
Trần Hùng đã đích thân lái xe đón Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực đã xuất viện.
Nhìn hai tên quái thai này, trên mặt Hạ Thiên rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bởi vì trong đội át chủ bài ở điện Đức Hoàng, tất cả bọn họ đều là quái thai giống như Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực vậy.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ việc sắp xếp lại đội hình Thiên Tội, tiếp tục rèn luyện nghị lực của các người.”
“Tuy nhiên, tôi vẫn chưa tìm được người phù hợp.”
“Nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy những hạt giống mới rồi.”
“Các người yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ tiếp tục nguồn lực của các người bằng những sức mạnh mới.”
“Tôi đảm bảo với các người, Thiên Tội, sẽ có một ngày lên đến đỉnh thế giới một lân nữa. Hoàn thành tâm nguyện của các người.”
Trân Hùng vừa nghĩ vừa đi về phía hai người Lưu Trọng và Thẩm Đại Lự “Sư phụ đến rồi, xin thu nhận đệ tử.”
Thẩm Đại Lực đi về phía Trân Hùng hai ba bước.
Sau đó, anh ta quỳ xuống hành lễ với Trần Hùng.
Trần Hùng không chịu nổi cách làm này của Thẩm Đại Lực, theo quy tắc cũ, anh đá Thẩm Đại Lực lăn trên mặt đất.