Ông Mộng Lan lo Nghiêm Hưng Đằng sẽ đau lòng nên lại an ủi: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó sinh con để chơi đùa.”
Nghiêm Hưng Đằng bị Ông Mộng Lan chọc cười: “Cô nhóc, ai nói với em sinh đứa bé kia ra để chơi đùa?”
“Không phải sao? Trẻ con đáng yêu như thế, đương nhiên phải để người khác trêu đùa chứ.”
Ông Mộng Lan tròn mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Nhưng đáng tiếc thật, đứa trẻ mà chúng ta sinh ra không thể gặp được ông bà nội của nó.”
Lúc này, Nghiêm Hưng Đằng chợt rơi vào im lặng. Ông Mộng Lan ý thức được bản thân nói sai, vội vàng lên tiếng: “Nghiêm Hưng Đằng, anh đừng suy nghĩ lung tung…em…em không cố ý.”
“Không sao.”
Nghiêm Hưng Đằng ôm Ông Mộng Lan vào lòng, hít một hơi thật sâu.
“Nhưng em cảm thấy cũng không sao. Tới lúc đó, chúng ta có con rồi, anh có thể đưa những thứ mà chú Nghiêm để lại cho anh, tặng lại cho đứa trẻ, như thế nó cũng có thể nhớ tới ông nội.”
Nói xong, Ông Mộng Lan ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hưng Đằng rồi hỏi: “Nghiêm Hưng Đằng, năm đó chú Nghiêm có để lại cho anh thứ gì không?”
Nghiêm Hưng Đằng lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: “Lúc cha anh mất, không hề để lại cho anh thứ gì, ôi…nói ra thật tiếc nuối, sau này có con rồi, sợ rằng ngay cả một bức ảnh của ông bà nội nó cũng không còn.”
“Sao có thể như vậy?”
Ông Mộng Lan hơi nghi ngờ: “Anh là đứa con duy nhất của chú Nghiêm mà. Hơn nữa, mấy ngày trước khi nhà họ Nghiêm bị tiêu diệt, thật ra cũng đã có dấu hiệu báo trước, có lẽ ông ấy phải có chuẩn bị trước chứ.”
Nghiêm Hưng Đằng cũng cảm thấy có chút mơ hồ, không hiểu: “Mộng Lan, em nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì, em chỉ nói linh tinh thôi.”
Nói xong, Ông Mộng Lan lại chôn đầu vào trong lòng Nghiêm Hưng Đằng.
Hai người ở đó một hồi, sau đó Ông Mộng Lan đề nghị chèo thuyền ra giữa hồ sen chơi. Nghiêm Hưng Đằng không từ chối, anh ta lập tức đi lấy một chiếc thuyền gỗ nhỏ, chèo qua đây.
Đúng lúc này, điên thoại của Ông Mộng Lan vang lên.
Ở đầu bên kia, giọng nói của Ông Đại Hùng vang lên: “Thế nào rồi?”
“Con hỏi rồi, không có.”
Giọng nói của Ông Đại Hùng ở đầu dây bên kia chợt trở nên trầm thấp, u ám: “Tuyệt đối không thể nào. Ba năm trước, nhóm người Nhậm Thiên Thanh tiêu diệt nhà họ Nghiêm không phải chỉ vì muốn đoạt sản nghiệp nhà họ Nghiêm, ngoại trừ điều đó, thứ mà Nhậm Thiên Thanh muốn có được nhất, thật ra chính là Long Khuyết của nhà họ.”
“Nhưng qua hỏi thăm, cha biết, cuối cùng thì Long Khuyết đó không hề rơi vào tay Nhậm Thiên Thanh, chứng tỏ vật đó đã bị Nghiêm Vân chuyển đi từ lâu.”
“Nghiêm Hưng Đằng lại là đứa con duy nhất của Nghiêm Vân, vì thế, chắc chắn Long Khuyết kia đang ở trong tay Nghiêm Hưng Đằng.”
“Con hỏi thử hỏi kỹ lại xem sao, cha sẽ sắp xếp bên này một chút.”
“Vâng, thưa cha.”
Cúp điện thoại, Ông Mộng Lan lập tức chạy tới chỗ chiếc thuyền nhỏ kia.
Hai người chèo thuyền đi tới giữa hồ, Ông Mộng Lan lại mở miệng nói: “Nghiêm Hưng Đằng, thật sự anh không lừa em chứ? Lúc đó, chú Nghiêm thật sự không để lại gì cho anh sao?”
Nghiêm Hưng Đằng vẫn lắc đầu: “Không hề, Mộng Lan, em sao thế? Tại sao cứ hỏi vấn đề này mãi vậy?”
“Không có gì.” Ông Mộng Lan lắc đầu, suy nghĩ một hồi: “Chỉ là em cảm thấy rất tiếc nuối. Anh nói xem, nếu sau này chúng ta có con, lúc nó nói nó nhớ ông bà nội thì chúng ta phải làm sao?”
Vẻ mặt Nghiêm Hưng Đằng rất khổ sở, cũng không biết tại sao một đôi tình nhân vốn rất yêu nhau trong lúc này lại chợt trở nên lúng túng.
Mặt trời phía bên kia đã xuống núi, chỉ còn lưu lại chút ánh sáng rực rỡ.