"Tôi là Trần Hùng, môn chủ mới của Thanh Cảnh Môn phương bắc."
Trần Hùng vừa nói vừa đi về phía người này: "Sao, anh không nể mặt tôi à?"
"Chết tiệt."
Bảo vệ dẫn đầu mắng lên một tiếng, anh ta thật sự không để Trần Hùng vào trong mắt.
Bất giác, anh ta định chộp lấy khẩu súng ở thắt lưng, nhưng ngay lúc anh ta đưa tay lên chạm vào cây súng, thì cảm thấy cổ họng lạnh buốt, không biết từ khi nào trong tay Trần Hùng cầm một con dao phẫu thuật mỏng như cánh ve, đâm xuyên vào cổ họng của bảo vệ đó.
Hành động trực tiếp này của Trần Hùng, khiến tất cả mọi người ở đó đều trố mắt ngơ ngác.
Trần Hùng thu con dao phẫu thuật lại, quay đầu nhìn đám người Diệp Phi nói: "Khi nãy tôi đã nói với các người, lấy lệnh bài của tôi thì có quyền chém trước tâu sau, quên rồi sao?"
"Vâng."
Đám người Diệp Phi lúc này mới phản ứng lại, lần lượt rút vũ khí mang theo bên mình ra.
Tuy nhiên, họ không có cơ hội để làm điều đó, bởi vì sau khi nhìn thấy Trần Hùng giết bảo vệ dẫn đầu kia, những người còn lại đều bị thuyết phục.
Với tốc độ và thủ đoạn như vậy, cộng thêm thân phận môn chủ, nếu bọn họ còn dám ra tay, thế chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Đám bảo vệ vô thức nhường đường cho mấy người Trần Hùng đi vào, thế là mấy người Diệp Phi theo phía sau Trần Hùng cùng nhau bước vào trong biệt thự của Tả Bất Phàm.
Trang trí bên trong căn biệt thự có thể nói là rất lộng lẫy nguy nga, Trần Hùng ước tính đơn giản để mua một căn biệt thự như vậy cũng phải tốn ít nhất là một trăm lẻ năm tỷ.
Nhìn lại cách trang trí này, ít nhất cũng phải tốn mấy tỷ.
Cuối cùng, Trần Hùng nhìn mấy cây hoa quý ở khắp nơi trong biệt thự cùng những bình sứ thanh hoa trong đại sảnh, trên tủ là các bức tranh thư pháp cổ đủ loại, Trần Hùng cũng có chút kinh hãi.
Các đồ vật trong và bên ngoài ngôi biệt thự này cộng lại, giá trị có lẽ lên tới hàng trăm tỷ đồng.
"Bây giờ, tôi đột cảm thấy có chút thương tiếc cho Thần Hổ."
Trần Hùng là đang bày tỏ cảm giác trong lòng mình lúc này.
Hồi đó, Thần Hổ vì tấn vàng mà phản bội Thanh Cảnh Môn, nhưng lại lát một con đường lớn xán lạn đầy vàng cho đám thủ hạ này.
Một chủ quản vậy mà lại có thể có được khối tài sản khổng lồ như vậy, hai năm nay ông ta rốt cuộc đã thu bao nhiêu tiền của các gia tộc và phần tử ngầm đó chứ?
Trần Hùng đi một vòng quanh ngôi biệt thự, cuối cùng đến một bức tường trên tầng hai.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với bức tường này, cho nên bất giác đã một chưởng đấm vỡ bức tường.
Các vết nứt như mạng nhện lan rộng trên tường, chỉ sau một tiếng ầm vang, bức tường lập tức sụp đổ.
Tiếp theo, một cảnh tượng điên cuồng xuất hiện.
Chỉ thấy bên trong bức tường này, là một loạt các thứ đầy màu sắc đổ xuống, vậy mà lại là tiền giấy, rất nhiều tiền giấy, quốc gia nào cũng có.
Những tờ tiền này được Tả Bất Phàm giấu trong tường, lúc này tường không có trụ chống, tất cả đều rơi xuống phía Trần Hùng, thành một đống lớn.
Nhìn thấy cảnh này, tim đám người Diệp phi như muốn ngừng đập, chết tiệt, sợ là cả đời bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như thế?