Mặc dù lời lẽ tôn trọng, nhưng dùng cái giọng điệu này lại nghe thành ý khác.
"Nếu bây giờ người đứng đây là Kiều Tiết Thanh, mấy người có dám cản đường như vậy không?"
“Cái gì?” Hai tên cao to lực lưỡng đột nhiên sững người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nói cách khác, câu trả lời không phải đã rõ ràng sao? Ở cái thành phố Trường Bắc này, có ai dám cản đường của Kiều Tiết Thanh?
"Cậu hai, đây là quy..."
“Khốn kiếp."
Trước khi tên cao to lực lưỡng nói hết hai chữ “quy định”, Kiều Tiết Dũng đột nhiên tát thẳng vào gã đó.
"Quỳ xuống cho tôi."
Một tiếng gầm lên đầy khí thế của một bậc vương giả. Trong khoảnh khắc đó Kiều Tiết Dũng như trở thành một con người khác.
Khí thế đáng sợ như vậy, trong nháy mắt hai tên cao to lực lưỡng cảm thấy sợ hãi mà run lên bần bật. Vẻ khinh thường khi nãy chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này, Kiều Tiết Dũng dường như còn đáng sợ hơn cả Kiều Tiết Thanh.
"Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Nhìn thấy hai tên cao to đó còn chưa chịu quỳ xuống, Kiều Tiết Dũng lại tát một cái thật mạnh mẽ, dứt khoát. Cậu ta thực sự khác xa với tên trí thức yếu ớt vừa rồi.
Hai người đàn ông cao to lực lưỡng kia rốt cuộc không chịu nổi áp lực, sợ hãi quỳ xuống đất.
"Nằm sát xuống đất cho tôi."
Kiều Tiết Dũng chỉ vào tên cao to lớn tiếng khi nãy mà nói.
"Cậu hai, như vậy..."
"Tôi bảo anh, nằm sát xuống đất."
Dưới khí thế áp đảo quá lớn, hai tên cao to lực lưỡng chỉ đành nằm sát cả người xuống đất trong sợ hãi.
Sau đó, Kiều Tiết Dũng cứ như vậy mà giẫm lên đầu gã, đạp từng bước từng bước lên người gã ta để đi thẳng vào trong phòng bệnh của Sơn Dương.
Đôi giày da dưới chân cậu ta được đánh bóng sáng loáng, đó là đôi giày cũ mà Kiều Tiết Thanh không thèm mang nữa.
"Ha, thì ra đây chính là cảm giác giẫm kẻ khác dưới chân sao?"
Kiều Tiết Dũng bước vào phòng sau đó khóa trái cửa. Cậu lại đặc biệt nhìn đôi giày da đang mang dưới chân, sau đó từng bước đi về phía giường bệnh của Sơn Dương.
Sơn Dương nhận một cú đấm của Trần Hùng, lồng ngực vỡ tung, nhưng vẫn còn sống. Không thể không khen thể lực của anh chàng này quả thực rất tốt.
Tuy nhiên, anh ta đã hôn mê mấy ngày nay. Khắp người đều gắn vô số dây nhợ để duy trì sự sống đang mắc kẹt trong cơ thể.
Kiều Tiết Dũng đến bên Sơn Dương và quan sát anh ta một lượt từ trên xuống dưới. Sau đó, cậu ta vươn tay về phía những chiếc ống đang gắn trên người Sơn Dương.
Cậu ta hít sâu một hơi, hai tay run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay là kích động.
Lạch cạch…
Tất cả các ống dẫn trên người Sơn Dương đều bị cậu ta rút ra hết.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Sơn Dương vốn đang hôn mê lại bất ngờ mở mắt.
Đôi mắt anh ta như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Kiều Tiết Dũng.
Sơn Dương dù gì cũng là một cao thủ, ngày thường chẳng làm gì cũng khiến người khác khiếp sợ. Vẻ mặt đáng sợ của anh ta lúc này càng làm cho người khác thêm phần kinh sợ.
Trái tim Kiều Tiết Dũng run lên, bất giác cậu ta lùi lại vài bước. Sơn Dương vẫn nhìn anh chằm chằm khiến toàn thân Kiều Tiết Dũng cũng bắt đầu run lên.