Người thanh niên gọi Tống Văn Hồng một tiếng ngay lập tức, trong giọng nói của cậu ta còn xen lẫn một tia đau buồn.
“Tiểu Đào, vụ việc mà chú bảo cha của con đi làm như thế nào rồi, tại sao tới bây giờ chú vẫn chưa nhận được tin tức của cha con vậy?”
Người thanh niên có tên là Tiểu Đào kia chính là con trai của Long Ngũ.
Long Tiểu Đào đột nhiên khóc nức nở và nói: “Chú Hồng à, cha con đã chết rồi, khi bọn họ đang đi qua một cây cầu ở Tô Hàng thì đột nhiên gặp một nhóm tên điên có hơn hai mươi người và bị đám người đó đánh chết hơn một nửa trong số bọn họ, tất cả mọi người đều bị ném xuống sông rồi.”
“Cái gì!”
Trái tim của Tống Văn Hồng đập mạnh một cái và nói: “Long Ngũ làm ăn kiểu gì thế, một chút chuyện này cũng không làm được à?”
Long Ngũ đã chết rồi, thế nhưng Tống Văn Hồng không hề cảm thấy đau thương một chút nào vì cái chết của ông ta mà ngược lại còn trách ông ta làm việc không tốt.
Long Tiểu Đào ở một bên cảm thấy hơi khó chịu mà nói: “Chú Hồng à, cha con đã chết rồi, chuyện này không thể trách ông ấy làm việc không tốt được mà chỉ có thể trách tên Trần Hùng quá lợi hại mà thôi.”
“Đúng vậy, tên Trần Hùng đó thật lợi hại đấy, ha ha ha…… Ha ha ha ha.”
Tống Văn Hồng đột nhiên lớn tiếng cười lên, tiếng cười này nghe có vẻ vô cùng kỳ lạ khiến cho người khác sởn cả gai ốc cả lên.
“Ông Dương.”
Tống Văn Hồng đột nhiên kêu lên một tiếng, một người đàn ông đang ngồi ở ghế phó lái phía trước bỗng nhiên quay người lại, trên tay của anh ta đang cầm lấy một con dao găm phát lên ánh sáng màu bạc.
Ánh sáng bạc vừa lóe qua thì trên cổ của Long Tiểu Đào có thêm một đường máu ngay lập tức, cậu ta vô thức dùng tay của mình để bịt chặt lấy chiếc cổ của mình, thế nhưng dòng máu tươi lại tuôn trào ra từ trong cổ của cậu ta giống như một dòng suối vậy.
Cậu ta trợn trừng mắt lên với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chú Hồng…. Chú….. Chú….”
Long Tiểu Đào mềm nhũn và không còn sức lực mà ngã xuống đất, Tống Văn Hồng lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra và lau đi những vết máu bắn lên người của mình, gương mặt của ông ta tối sầm lại.
“Ông Ngũ, ông đây tốn nhiều tiền để nuôi ông đến như thế mà ông lại không làm được một chút chuyện này, vì vậy đừng trách tôi khiến cả nhà họ Long của ông mất hết con cháu.”
Người đàn ông được gọi là ông Dương đang ngồi ở ghế phó lái kia cũng lấy một chiếc khăn tay ra và lau đi vết máu tươi ở trên con dao găm.
“Ông chủ, tôi đã điều tra được một chút tin tức về tên Trần Hùng rồi, anh ta quả thật là một kẻ tàn nhẫn, hơn nữa thành phố Bình Minh ở Tam Giang mà anh ta đang ở được gọi là khu vực ngăn cấm của Thượng Đế, nhóm người lúc nãy đã giết chết Long Ngũ ở trên cây cầu chính là một đàn em biến thái của Trần Hùng, hơn nữa cậu chú lớn Tô Văn Mãnh của nhà họ Tô cũng đã chết ở trong tay của người này.”
Tống Văn Hồng sửng sốt và hỏi: “Anh lấy được những tin tức này từ đâu vậy?”
ông Dương đưa điện thoại của mình cho Tống Văn Hồng và nói: “Một số điện thoại giấu tên đã biên soạn một đoạn tin tức này cho tôi, tuy rằng số điện thoại này không có nguồn gốc nhưng mà tôi có thể đoán rằng tin tức này là do người của nhà họ Tô chuyển đến cho chúng tôi.”
“Nhà họ Tô à!”
Tống Văn Hồng hít sâu một hơi và nói: “Tô Văn Hùng ư?”
“Không, rất có thể là Tô Cẩn Lương, cô ta muốn lợi dụng chúng tôi để đối phó với tên Trần Hùng kia.”
Trong lúc nói chuyện, ông Dương liền cất con dao găm ở trong tay vào thắt lưng của mình và nói: “Ông chủ có cần tôi ra tay hay không?”
“Không!”
Tống Văn Hồng ngồi dựa vào ghế và dùng sức xoa bóp thái dương của mình: “Chúng ta không thể dùng cách ngầm để giải quyết tên Trần Hùng này và tập đoàn Ngọc Thanh được, làm như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho chúng ta.”
Tống Văn Hồng vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau đó ông ta gọi đến một số điện thoại.