Nguyệt tướng tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ chiếc máy bay trực thăng này không thể chở được Tinh tướng sao? Rõ ràng là nó còn rất nhiều chỗ trống mà.”
Dạ Tu La đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén đen tối của mình để nhìn Nguyệt tướng, làm cho Nguyệt tướng cảm thấy lạnh cả sống lưng, không dám tiếp tục phàn nàn thêm nữa.
“Bởi vì anh ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
Nói xong, Dạ Tu La liền đứng trước cửa khoang máy bay trực thăng, bất chấp bên ngoài có gió lớn như thế nào. Anh ta đứng yên ở đó như cây đinh ba trong lòng đại dương vậy, mặc dù trên người không có bất kì biện pháp bảo hộ nào.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ biết Dạ Tu La là người mạnh mẽ đến thế nào rồi.
Trời cũng đã tối, anh ta cũng không thấy rõ phía dưới rốt cuộc có bao nhiêu người.
Nhưng chỗ đôi mắt của Dạ Tu La vẫn nhìn sang một hướng, là chỗ mà Trần Hùng đang đứng.
Lúc này, Trần Hùng cũng đang ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy bay trên bầu trời, xuyên qua màn đêm, ánh mắt hai người hình như đã chạm nhau trong một giây,làm bắn ra vô số tia lửa.
“Dạ Tu La, anh được lắm.”
Trên mặt của Trần Hùng hiện lên vẻ bối rối, tuy anh coi Dạ Tu La là kẻ là kẻ địch của mình, thực ra cũng rất chờ đợi một lần nữa được quyết đấu với anh ta.
Nhưng anh không nghĩ rằng, cơ hội đến rồi mà lại để cho Dạ Tu La chạy thoát.
Thật ra Dạ Tu La đã có thể chạy thoát từ lâu rồi, cũng có thể là anh ta muốn thông qua cơ hội lần này để có thể gặp mặt Trần Hùng một lần đi.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này anh ta làm như vậy mới là cách thông minh nhất.
Anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, không còn là kẻ chỉ biết giết người như trước nữa rồi, phải có lúc, lùi một bước để tiến hai bước.
Mà trên thực tế, cuộc đọ sức lần này giữa Trần Hùng và Dạ Tu La, Dạ Tu La không hề thua, anh ta lợi dụng Bóng Đêm cắn của Trần Hùng mất một miếng thịt.
Nhưng Bóng Đêm đối với Dạ Tu La mà nói, nó tồn tại hay không tồn tại cũng không quan trọng. Chỉ cần anh ta sống thì một tổ chức Bóng Đêm thứ hai rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
Trần Hùng mặc dù không thế nhìn thấy được sắc mặt của Dạ Tu La ở trên trực thăng, nhưng anh vẫn cảm nhận được rất rõ Dạ Tu La lúc này đang cười với ạm, nói chính xác hơn đó là đang cười nhạo anh.
“Bắn rơi chiếc trực thăng kia cho tôi.”
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng hô lớn, trong chớp mắt, tất cả thành viên của Thiên Vương điện đều dùng khẩu súng trong tay mình bắn thẳng lên trên trời.
Nhưng lúc ấy khoảng cách của máy bay trực thăng đã vượt xa tầm bắn của bọn họ. Muốn dùng súng ngắn để bắn hạ một chiếc trực thăng, có đùa không vậy?
“Khốn kiếp”
Nhìn chiếc máy bay trực thăng đó bay xa dần, bọn họ chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.
Bọn họ không thể nghĩ rằng Dạ Tu La kiêu ngạo, ương ngạnh của hai năm trước, lại chọn cách chạy trốn như chó nhà có tang như vậy.
Bạch Mục Thương Long cùng chạy đến chỗ Trần Hùng nói: “Dạ Tu La là mối nguy hiểm lớn nhất đe dọa đến Thiên Vương điện chúng ta từ trước đến nay, lần này chúng ta không tiêu diệt được anh ta, chỉ sợ lần sau sẽ càng khó hơn.”
“Tôi cũng không có cách nào khác cả.”
Trần Hùng bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Ngay từ đầu tổ chức GPE đã không có ý định cho chúng ta biết thông tin và vị trí cụ thể của Dạ Tu La, lúc đó tôi đã không hi vọng quá lớn đến việc giết chết được anh ta rồi.”
“Nhưng mà tiếp theo tôi sẽ không để anh ta dễ sống đâu.”
Bạch Mục Thương Long hỏi: “Anh định làm gì?”
“Tôi sẽ...”
Anh vẫn chưa kịp nói xong, liền nghe được một âm thanh từ trên trời truyền lại, ngay lúc này, dường như toàn bộ không gian và thời gian đều ngưng lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cả đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, khuôn mặt chưa đầy sự kinh hoàng, nhìn lên trên bầu trời đen kít.