“Thanh Thảo thế nào rồi?”
Trần Hùng trước tiên chạy ngay tới hỏi.
Giọng nói của Lâm Ngọc Ngân có chút nghẹn ngào, cô đáp: “Hôn mê sâu đến giờ vẫn chưa tỉnh, môi thâm đen, bác sĩ nói không biết Thanh Thảo đã ăn phải thứ gì.”. Bạn đang đọc truyện tại -- Tг Цмtгuуen.VЛ --
“Thanh Thảo trúng độc, nhưng là loại độc gì thì không cách nào biết được.”
“Tôi đã liên hệ với các chuyên gia ở bệnh viện bên kia để tham khảo ý kiến.”
“Trần Hùng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, ai mà lại nhẫn tâm đến nỗi xuống tay với đứa bé như Thanh Thảo chứ.”
Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc không kìm được bị thương trong lòng, nước mắt lưng tròng.
Trần Hùng hít sâu một hơi, lúc này anh không còn thời gian cũng như tâm trạng để giải thích với Lâm Ngọc Ngân.
“Ngọc Ngân, đừng lo lắng, có anh ở đây, Thanh Thảo sẽ không bao giờ gặp chuyện không may!”
Trần Hùng bước tới phòng điều trị, sau đó đẩy cửa phòng điều trị ra. Bên trong phòng, một số bác sĩ và y tá với vẻ mặt bàng hoàng nhìn Trần Hùng đang lao vào.
“Anh đang làm gì đấy?”
Trần Hùng không nói lời nào, đi đến bên cạnh Thanh Thảo, sau đó bế cô xuống giường bệnh.
Các bác sĩ xung quanh đều bị sốc.
“Anh, anh đang làm gì vậy?”
“Các người không thể cứu con gái tôi.”
Mặt Trần Hùng âm lãnh như nước, nhàn nhạt nói, ôm Thanh Thảo chạy về phía ngoài tiểu khu.
Một số bác sĩ và y tá đều dừng lại: “Thưa anh, anh làm vậy là không tuân thủ quy tắc.”
“Cút”
Trần Hùng thấp giọng thốt lên, một cỗ hơi thở cực kỳ hung hãn và đáng sợ tỏa ra từ anh.
Những bác sĩ và y tá này sửng sốt, không dám ngăn Trần Hùng chút nào, noảng sợ lui sang một bên.
Trần Hùng ôm Lâm Thanh Thảo bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Ngọc Ngân và những người khác ở bên ngoài rất ngạc nhiên.
“Trần Hùng, anh định làm gì?”
“Buông cháu gái tôi ra.”
Lưu Ánh Nguyệt là người đầu tiên lao về Trần Hùng, kích động vô cùng.
Trong mắt bà ấy, ngoài nỗi buồn còn có sự tức giận bùng cháy.
“Mẹ”
“Đừng gọi tôi là mẹ.”
Lưu Ánh Nguyệt tức giận hét lên: “Trần Hùng, người phụ nữ đó là vì cậu mà đến, cậu đã xúc phạm ai khi ở bên ngoài hả?”
“Mẹ, đây không phải lúc để nói về chuyện này.”
Nhưng, Lưu Ánh Nguyệt tức đỏ cả mắt, không thuận theo cũng không buông ra: “Trần Hùng, cậu muốn đưa Thanh Thảo đi đâu?”
“Cậu nói, là cậu muốn hại bé sao, cậu bỏ Thanh Thảo xuống ngay cho tôi.” Lúc này, không có gì kỳ lạ khi Lưu Ánh Nguyệt trở mặt, bà ấy rất tự trách và cảm thấy có lỗi vì đã không thể bảo vệ được Lâm Thanh Thảo.
Đồng thời, nỗi uất hận trong lòng không thể trút bỏ nên đã đổ lỗi hết cho Trần Hùng.
Trên thực tế, không có gì sai khi Lưu Ánh Nguyệt làm điều này, bởi vì tất cả những điều này bắt đầu bởi Trần Hùng.
“Con sẽ đưa Thanh Thảo về nhà.”
Trần Hùng trả lời.
“Về nhà? Cậu điên rồi.”
Lưu Ánh Nguyệt gầm lên: “Đây là bệnh viện. Thanh Thảo cần được điều trị ngay bây giờ. Tại sao cậu lại đưa con bé về nhà? Cậu thực sự muốn giết chết nó hay sao?”
“Câm miệng.”
Cảm xúc tích tụ trong lòng Trần Hùng đột nhiên bùng phát, lúc này, Lưu Ánh Nguyệt trực tiếp bị chấn động.
Sau một vài giây, Lưu Ánh Nguyệt mới phản ứng lại, bà ấy thở hổn hển một tiếng, Lưu Ánh Nguyệt thực sự quỳ xuống trước mặt Trần Hùng.
“Trần Hùng, mặc dù cậu đã không gặp Thanh Thảo trong sáu năm qua, nhưng dù sao con bé cũng là con gái ruột của cậu.”
“Đừng làm tổn thương con bé được không?”