Lần này Trần Kỳ Lâm vậy mà lại dám bắt Triệu Hiền Quyên và uy hiếp anh, Trần Hùng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Đúng rồi.”
Xe vừa rời khỏi Tử Trúc Lâm không lâu thì Triệu Hiền Quyên đã hồi phục lại bình tĩnh lại rồi, đột nhiên chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Sau đó cô ấy hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, liên tục gọi cho Hà Ngọc Linh nhưng bên kia vẫn luôn không có ai trả lời.
“Cậu sao thế?”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Triệu Hiền Quyên, Trần Hùng có hơi nghi ngờ cất tiếng hỏi.
Triệu Hiền Quyên nói: “Trần Hùng, người bắt tớ hôm nay là Lâm Phương Nam, là Lâm Phương Nam đã đưa tớ đến chỗ Trần Kỳ Lâm đấy.”
“Lâm Phương Nam?” Trần Hùng giật mình: “Anh ta là ai?”
“Anh ta là giám đốc của Bắc Vực Phong Tình.”
Thế rồi Triệu Hiền Quyên sắp xếp lại câu văn của mình, dùng tốc độ nhanh nhất kể lại những chuyện đã xảy ra vào buổi trưa ngày hôm nay.
Trần Hùng nghe xong, trong lòng cũng chợt run lên.
“Vậy lý do ngày hôm nay cậu bị bắt là vì cậu muốn tìm Hà Ngọc Linh giúp đỡ và tìm Lâm Phương Nam để nói về chuyện hợp tác với tập đoàn Thu Thảo của chúng tớ à?”
“Đúng vậy.” Lúc này, Triệu Hiền Quyên đã lo lắng đến mức sắp khóc rồi: “Cái tên Lâm Phương Nam kia tuyệt đối không phải là loại tốt đẹp gì, anh ta vậy mà lại dám ra tay với tớ, tớ lo là anh ta cũng sẽ ra tay với Ngọc Linh.”
“Và bây giờ điện thoại của Ngọc Linh không tài nào liên lạc được, tớ lo là Ngọc Linh sẽ xảy ra chuyện mất.”
Trần Hùng vội vàng nói: “Đầu tiên câu đừng có sốt ruột, bởi vì trước đây Hà Ngọc Linh là nhân viên của Bắc Vực Phong Tình, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Sau đó, Trần Hùng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Truy Phong.
Trên thực tế, lúc này ở trên điện thoại di động của Trần Hùng đã có vô số cuộc gọi từ nhóm của Truy Phong và La Đồ, ngoài những cái đó ra thì còn có không ít tin nhắn.
Trần Hùng một mình đi vào nơi nguy hiểm, không cho phép người của Thanh Cảnh Môn ra tay, vì vậy Trần Hùng rời đi bao lâu thì nhóm người của Truy Phong sẽ lo lắng bấy lâu.
“Môn chủ, bên phía ngài ra sao rồi, có xảy ra chuyện gì không ạ?”
“Có cần trợ giúp không, có cần chúng tôi đưa người sang không?”
“Đã cứu người ra được chưa ạ?”
Điện thoại đã kết nối, Trần Hùng còn chưa kịp mở miệng thì Truy Phong ở đầu bên kia điện thoại đã hỏi một tràn rất nhiều câu hỏi.
Trần Hùng nói: “Tôi không sao, Truy Phong bây giờ anh ngay lập tức đi làm cho tôi một việc đi.”
Nghe Trần Hùng nói mình không sao, Truy Phong ở đầu bên kia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi sau đó lập tức hỏi: “Môn chủ cần tôi làm chuyện gì ạ?”
Trần Hùng nói: “Dẫn người đi đến Bắc Vực Phong Tình, tìm cho tôi một người tên là Hà Ngọc Linh. Tôi không cần quan tâm anh dùng cách gì, trước chín giờ nhất định phải tìm ra người này cho tôi.”
“Hà Ngọc Linh là bạn của tôi.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Trần Hùng an ủi: “Tớ đã phái người của Thanh Cảnh Môn đi điều tra rồi, cậu cũng đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ừm.”
Triệu Hiền Quyên nặng nề gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.