Sau khi Phó Văn nghe tin con gái mình đã bị giết, ông ta đã tự nhốt mình trong phòng sách trong vài giờ.
Cha già mất con, kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh.
Đây chính là nỗi đau buôn lớn nhất trong cuộc đời con người.
Trong gần năm giờ đồng hồ, phòng sách của Phó Văn bị khóa chặt và không ai biết ông ta đang làm gì trong đó.
Không ai dám xông vào làm phiền ông ta.
Phó Văn có hai cậu con trai và một cô con gái, ông ta không gia trưởng, không có quan niệm trọng nam khinh nữ như các bậc tiền bối đi trước, Phó Xuân Yến là viên ngọc quý mà ông ta hết mực yêu thương.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Văn luôn chiều theo ý Phó Xuân Yến trong mọi việc, ngay cả khi Phó Xuân Yến cố chấp đòi gả cho nhà Hàn ở thành phố Bình Minh, Phó Văn vẫn hề không ngăn cản.
Sau đó, Phó Xuân Yến và Hàn Vũ ly hôn, và muốn trở về sống ở tỉnh thành, Phó Văn vẫn vậy, không nói gì.
Và bây giờ, đứa con gái quý giá của ông ta đã chết.
Không phải bị bệnh chết, mà là bị người ta sát hại.
Một người tầm thường đến từ một thành phố nhỏ bé như thành phố Bình Minh, không có quyền thế hay ông to chống lưng.
Vậy mà dám đem người đến gây sự với nhà họ Phó tỉnh thành, sát hại cô con gái yêu quý của Phó Văn.
Phó Văn lúc này đang vô cùng tức giận!
Hai cậu con trai của Phó Văn đang đứng ở cửa.
Cậu con trai thứ hai tên Phó Xuân Long, cậu con trai thứ ba tên Phó Xuân Hiên!
Hai người này hiện đang nắm giữ gần tám mươi phần trăm sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Phó.
Bất kể trên đất và dưới đất, hai anh em đều tham gia, và cả hai đều rất nổi tiếng. Nhà họ Phó có thể phát triển được đến nhường này, và có thể ngồi vững ở vị trí đại gia tộc ở tỉnh thành, tất cả đều có liên quan đến năng lực và những mánh khỏe của hai anh em họ.
Lúc này, Phó Xuân Long và Phó Xuân Hiện đang đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh băng.
Chị cả của họ đã bị người ta giết, đó cũng là một đòn giáng mạnh đối với họ.
“Gọi Lưu Khuê vào đây.”
Cuối cùng, giọng nói ảm đạm và khàn khàn của Phó Văn từ trong phòng sách vọng ra.
Ngoài cửa, Lưu Khuê, một thành viên của tổ chức tình báo nhà họ Phó, đang quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
“Ba tôi cho gọi anh, anh vào đi.”
Ngón tay Phó Xuân Long không ngừng xoa xoa thái dương, nhẹ nhàng nói.
Lưu Khuê vẫn quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích chút nào.
Anh ta biết lần này mình đã gây ra đại họa, nếu anh ta vào, e là lành ít giữ nhiều, không có kết cục tốt đẹp.
“Cậu hai, xin hãy cứu tôi.”
Lưu Khuê run cầm cập, nhìn Phó Xuân Long đang xoa xoa thái dương ở đẳng kia, cầu xin: “Cậu hai, tôi vẫn luôn đi theo cậu.”
“Chết tiệt, anh cũng biết là đi theo anh hai?”
“Vậy khi chị tôi kiếm anh làm chuyện đó, sao anh không báo cáo với anh hai.”
Phó Xuân Hiên ở bên cạnh đột nhiên lao ra như sấm sét, anh ta chộp lấy một cái bình hoa bên cạnh và đập một phát vào trán Lưu Khuê.
Trong ba người con của Phó Văn, Phó Xuân Hiên là người có tính khí xấu nhất, và Phó Xuân Hiền thậm chí còn cục mịch hơn cả chị gái của mình.
Thậm chí, anh chàng này có thể nói là vô cùng hung hãn và tàn bao.
Hiện nay, một phần lớn thế lực của nhà họ Phó trong thế giới ngầm là do Phó Xuân Hiên quản lý.
Đừng nghĩ năm nay anh ta mới hai mươi bảy tuổi, mà trong thế giới ngầm của tỉnh thành này, ngay cả những ông chủ lớn hoạt động mấy chục năm cũng phải cung kính gọi cậu Hiền khi nhìn thấy anh ta.
“Còn không mau cút vào, có tin tôi chém bay đầu anh ngay bây giờ không.”
Cuối cùng, Lưu Khuê không dám nói thêm nửa lời, anh ta đứng dậy, run rẩy đẩy cửa phòng sách.