"Quả nhiên, chả trách sao Kiều Tiết Dũng lại dám ngông cuồng như vậy. Hóa ra là đã ôm chân được thân cây to như nhà họ Trần miền Bắc của các người."
Kiều Tùng Bác thở dài, cũng không muốn nói nhiều lời làm gì. Lúc nãy ông gọi điện thoại cho con trai Kiều Tiết Trọng, cũng là vì ông đã biết trước, tối nay ông sẽ khó thoát số kiếp.
Kiều Tiết Dũng đã đi đến bước này, nhất định sẽ không dễ từ bỏ. Lúc nãy Kiều Tùng Bác đã muốn dốc hết toàn bộ sức lực để diệt trừ tên tai họa như Kiều Tiết Dũng.
Nhưng cuối cùng ông vẫn thất bại, Bôn Lôi chính là phần đặt cược và chỗ dựa lớn nhất của Kiều Tiết Dũng.
Đêm nay, số mệnh đã định giữa Kiều Tùng Bác và Kiều Tiết Dũng, sẽ có một người phải chết. Với tình hình này, xem ra khả năng người chết là Kiều Tùng Bác cao hơn.
"Thật không ngờ, một nhà họ Kiều nhỏ bé của Tỉnh Trung Nhã thế này, lại tồn tại một cao thủ lợi hại như vậy..."
"Cũng không uổng chuyến đi này của tôi.”
Trong giọng điệu của Bôn Lôi có một chút phấn khích. Hình tất cả các cao thủ trên thế giới đều như vậy, khi gặp được một cao thủ ngang tài ngang sức với mình, máu trong người họ sẽ sôi trào điên cuồng lên như thế này.
Vừa dứt lời, Bôn Lôi đã lao về phía Kiều Tùng Bác.
Đúng như tên gọi Bôn Lôi. Tốc độ của ông ta thực sự nhanh như chớp.
Tốc độ của Bôn Lôi cực nhanh, nhưng Kiều Tùng Bác cũng không kém cạnh. Hai bóng người cứ như thế lao vào nhau trong màn mưa.
Những cao thủ như Cùng Kỳ và Hỏa Phượng cũng phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng nhìn thấy chuyển động của Bôn Lôi và Kiều Tùng Bác.
Còn những người bình thường như Kiều Tiết Dũng thì không thể nhìn rõ gì cả. Anh ta chỉ nhìn thấy hai bóng người đang di chuyển nhanh trong cơn mưa nặng hạt. Trong khoảng không vang lên hàng loạt tiếng nổ của nắm đấm va vào nhau.
"Thiếp Sơn Hạo."
Một tiếng rống kinh hồn, Kiều Tùng Bác một lần nữa thực hiện tuyệt kỹ của mình.
Vừa rồi ông ta một cái, Cùng Kỳ lập tức bay ra xa những bảy tám mét. Còn lần này, Bôn Lôi chỉ lùi về phía sau mấy bước, trong lúc lùi lại, hai tay ông ta múa loạn trong mưa, dường như là để phân tán sức mạnh.
Ngay sau đó, Bôn Lôi liền ổn định thân hình, trên mặt lại hiện ra vẻ hưng phấn.
"Tên này được đấy, thì ra là người luyện Bát Cực à."
Bôn Lôi đập mạnh vào cái đầu trọc của mình. Ngay sau đó ông ta lại lao về phía Kiều Tùng Bác.
Lần này rõ ràng Bôn Lôi đã gia tăng tốc độ.
Bang bang bang bang!
Trong cơn mưa lớn, tiếng nắm đấm chạm nhau liên tục lại vang lên.
"Bát Cực… hây!"
Kiều Tùng Bác gầm lên, hai chưởng như hình rồng, tung ra một loạt chiêu thức chống lại Bôn Lôi.
"Chậm rồi."
Bôn Lôi gầm nhẹ một tiếng, tia chớp lóe lên trong khoảng không, Kiều Tùng Bác nhất thời hoa mắt, Bôn Lôi vốn đang đang đứng trước mặt ông trong nháy mắt đã biết đâu mất
Bang!
Bôn Lôi di chuyển không ngừng, đột nhiên xuất hiện lại trước mặt Kiều Tùng Bác, đánh ông ta lùi lại vài bước.
Ông ta vẫn chưa kịp phản ứng, chưởng của Bôn Lôi lại lao tới nhanh như chớp, liên tiếp chưởng vào ông ta, chưởng đến thịt da.
Nhịp độ của Kiều Tùng Bác bắt đầu bị Bôn Lôi làm cho hỗn loạn, một khi bị loạn, chỉ có thể chịu bị đánh.
Bang!
Bôn Lôi lại chưởng một cái vào giữa ngực Kiều Tùng Bác, sau đó là bồi thêm một chưởng khác vào huyệt thái dương của ông ta. Tiếp theo lại tung một cú đá mạnh vào bụng của Kiều Tùng Bác.