Một thân bạch y, cộng thêm cách trang điểm cũng giống như Bạch Tố Trinh, sau cùng là khí thế, vóc dáng và khuôn mặt tinh xảo, một Bạch Tố Trinh như vậy thật là tuyệt.
Hiện trường trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay như sấm sét.
Phùng Tuyết xuất hiện trên sân khấu, không thể nghi ngờ đã đàn áp tất cả các ngôi sao có mặt ở đây, truyền thông Ngọc Thanh có thể ký hợp đồng với Phùng Tuyết thực sự là rất có giá trị. Bởi vì bộ phim Bạch Xà: Khuynh Thành Chi Luyến này một khi đã công chiếu, nhất định sẽ gây nên náo động cực lớn.
Đến lúc đó Phùng Tuyết cũng chắc chắn có thể trở thành diễn viên tuyến một cả nước.
“Đẹp không?” Lâm Ngọc Ngân nhìn Phùng Tuyết trên sân khấu, theo bản năng quay đầu sang hỏi Trần Hùng ngồi ở bên cạnh.
“Đẹp!”
Trần Hùng không hề che giấu mà nói lên sự tán thưởng của mình đối với Phùng Tuyết: “Không chỉ đẹp, hơn nữa còn giống như tiên nữ hạ phàm.”
Lâm Ngọc Ngân cười nói: “Vậy anh có thích không?”
Trần Hùng cười ha hả một tiếng nghĩ thầm cô gái này còn muốn tính kế mình.
Trần Hùng nói: “Phùng Tuyết đóng vai Bạch Tố Trinh vô cùng đẹp, cũng khá thích hợp, nhưng mà anh nghĩ nếu như vợ mình cũng mặc như vậy khẳng định còn đẹp hơn so với Phùng Tuyết.”
“Ha ha, ba hoa.”
Lâm Ngọc Ngân cười cười, cũng không định chọc ghẹo Trần Hùng tiếp, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Phùng Tuyết biểu diễn trên sân khấu.
Không thể không nói, nhìn Phùng Tuyết đóng vai Bạch Tố Trinh này đến cả Lâm Ngọc Ngân là con gái cũng bị thu hút.
Mà đúng lúc này, ở một bên ghế khách quý khác.
Một người toàn thân mặc áo khoác đen, mang kính đen, thoạt nhìn giống một người đàn ông 30 tuổi, đang dùng tay chống cằm, khóe miệng có chút vểnh lênh, không nhúc nhích nhìn Phùng Tuyết trên sân khấu.
Mà bên cạnh anh ta cũng là một người đàn ông mặc áo đen, đội cái mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt của anh ta.
“Anh vì sao phải ngụy trang vậy?” Người đàn ông mặc áo khoác đen liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái nói: “Chẳng lẽ, anh sợ bị người ta phát hiện ra sao?”
Người đàn ông mặc áo da đè âm thanh lại đáp: “Ở đây nhiều người quen lắm, tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy.”
“Thế nào, tôi không có lừa anh chứ, Phùng Tuyết này có đúng khẩu vị của anh không?”
Người đàn ông mặc áo khoác cười khà khà, anh ta nhìn Phùng Tuyết phía bên kia, liếm liếm môi: “Anh đúng là không có gạt tôi, Phùng Tuyết này đúng là làm cho người ta say mê, đã lâu rồi tôi chưa từng có cảm giác như bây giờ.”
“Ha ha ha ha, anh thích là tốt rồi.”
“Vậy anh đi sắp xếp cho tôi một chút đi, đêm nay tôi muốn cùng cô Phùng Tuyết này uống một chén.”
“Long Anh Khoa, tôi chỉ là phụ trách cho anh đến đây, sắp xếp ghế giúp anh tham gia buổi điển lể lần này, cũng không thể giúp cô Phùng Tuyết ở cạnh anh được. Anh biết là tôi đang làm gì mà, cho nên có đôi khi tôi cũng cần tránh nghi ngờ.”
Cái người đàn anh Long Anh Khoa này nhíu mày nói: “Kỳ thực có đôi khi anh và đại ca của anh làm chuyện gì hẳn nên là khôn khéo một chút, bằng không giống như Thần…”
Lời Long Anh Khoa còn chưa dứt, liền bị người đàn ông áo da cắt ngang: “Long Anh Khoa, người nào mới cần phải học hỏi, chuyện không nên nói anh cũng nên biết rõ.”
Nói xong, người đàn ông áo da đứng lên, anh ta vẫy tay về phía bên kia ngay lập tức một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước nhanh về hướng bên này.
Người đàn ông áo da nói nhỏ vào tai người mặc âu phục vài câu, người mặc âu phục liên tục gật đầu.
Sau đó, người đàn ông áo da lại một lần nữa đè thấp mũ lưỡi trai của mình, trong chớp mắt xoay người nói với Long Anh Khoa: “Hắn ta tên Bành Khôi, là chủ nhà họ Bành ở Tô Hàng, anh có bất luận yêu cầu gì có thế đến tìm hắn ta.”