Ban đầu không có dự định xây biệt thự ở đây, nguyên nhân là do vị trí đặc thù của nó, nơi này có thể dùng cụm từ “tấc đất tấc vàng” để hình dung, một tòa nhà cao tầng bình thường đơn giản ở đây thôi cũng đã có giá bình quân từ một trăm linh năm triệu trở lên.
Tỉnh Minh Diệu không được coi là thành phố hạng nhất trong nước, nên giá nhà đất ở đây cũng không tính là quá cao, thế mà khu vực này lại có thể bán được giá trên trăm triệu, đã là rất kinh khủng rồi.
Vì thế, ở khu vực hoàng kim này không xây dựng nổi biệt thự.
Nhưng Thượng Quan Anh Hùng thích náo nhiệt, ông ta thích sống ở những khu vực phồn hoa, cho nên ông ta không ngần ngại bỏ ra một số tiền lớn mua một miếng đất, đồng thời mở rộng mối quan hệ, xây dựng tại đây một tòa biệt thự vô cùng hào nhoáng.
Lúc Trần Hùng đến được khu biệt thự này, đã gần mười một giờ đêm.
Vào lúc này, cho dù là khu vực sầm uất, bốn bề cũng đã chìm trong yên tĩnh.
Trước cổng biệt thự có nhân viên bảo vệ túc trực, đây không phải là nhân viên bảo vệ bình thường, vừa nhìn có thể đoán ra chắc hẳn là cựu binh hoặc lính đánh thuê, bên hông bọn họ đều được trang bị súng.
Đây chính là thế lực to lớn của nhà họ Trần, dưới trướng Tam Vương, ngay cả một bảo vệ nho nhỏ cũng có thể sở hữu những thứ vũ khí hạng nặng kiểu này.
Trần Hùng bước xuống xe, đứng trước biệt thự nhìn một lượt, đôi mắt hơi nheo lại.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây, lần cuối cùng anh đến là đi cùng cha mẹ, lần đó, họ đến dự đám tang con trai của Thượng Quan Anh Hùng.
Trần Hùng còn nhớ rất rõ, trong đám tang lần đó, Thượng Quan Anh Hùng suýt nữa đã đánh nhau với mẹ mình.
Bây giờ nhớ lại, chuyện xảy ra lúc đó cũng đã trôi qua gần hai mươi năm rồi, hiện giờ khi nhìn vào căn biệt thự này, anh thực sự có cảm giác như đã cách biệt mấy đời.
So với năm đó, biệt thự này không biết đã được sửa sang lại bao nhiêu lần, diện tích khu vực cũng đã được mở rộng thêm không ít về tứ phía.
Toàn bộ ngôi biệt thự trông rất hoành tráng và uy nghi, sự xa hoa và nguy nga lộng lẫy tràn ngập bên trong nó, chắc chắn không phải là thứ mà nhà họ Kiều của tỉnh Trung Nhã có thể so sánh được.
Trang viện nhà họ Viễn của Viễn Trọng Chi ở tỉnh Tam Giang, lại càng không có cửa so sánh.
Xung quanh biệt thự đều có hàng rào sắt bao quanh, nếu Trần Hùng muốn, anh hoàn toàn có thể đi đến chỗ không có bảo vệ, trực tiếp leo tường đi vào khu bên trong biệt thự.
Nhưng Trần Hùng không làm như vậy, với tư cách là điện chủ điện Đức Hoàng ở nước ngoài, cho dù tối nay anh có đến đây giết người, cũng phải quang minh chính đại mà đi bằng cổng chính.
Lén lút leo tường không phù hợp với phong cách của Trần Hùng.
Không như thường lệ, hôm nay anh châm một điếu thuốc, hít nhẹ một hơi rồi bắt đầu bước đi, từng bước tiến về phía cửa biệt thự.
“Anh là ai? Đây là tư gia, không ai được phép đến gần, đi ngay đi.”
Dù đã gần nửa đêm nhưng những nhân viên bảo vệ túc trực ở cổng này vẫn tràn đầy năng lượng, đây là điểm khác biệt giữa những nhân viên bảo vệ bình thường với cựu binh và lính đánh thuê.
Trần Hùng liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ, lại hút thêm một ngụm thuốc trên tay, trên mặt nở một nụ cười quỷ quái.
“Tôi đến đây để tìm Thượng Quan Anh Hùng. Tối nay tôi phải giết ông ta. Phiền anh vào trong thông báo một tiếng.”