Tên mù bèn nói: "Ngay sau khi Hà Ngọc Linh nhảy lầu thì việc đầu tiên mà Lâm Phương Nam làm chính là chặn đứt việc lan truyền tin tức ra ngoài, hơn nữa còn mua chuộc người của phía chính phủ. Nhưng mà lúc đó đang là giữa ban ngày ban mặt, có rất nhiều người đã nhìn thấy, vì vậy họ mới đành phải để xe cứu thương chở thi thể đến bệnh viện."
"Ban nãy chúng tôi chỉ là đang định đưa thi thể đến nhà hỏa táng, nhưng không ngờ lại bị các cậu bắt được."
"Đưa đến nhà hỏa táng, không phải là muốn thiêu hủy xác chết, xoá dấu vết sao?" Trần Hùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Tên mù gật đầu một cách sợ hãi, nói: "Lâm Phương Nam nói, đem thi thể đốt thành tro bụi, như thế thì sẽ không thể điều tra được gì nữa, sau đó thì đã có thể kết án là Hà Ngọc Linh nhảy lầu tự sát rồi."
"Cho dù là người nhà của Hà Ngọc Linh có đến làm loạn đi chăng nữa, thì anh ta cùng lắm cũng chỉ cần bồi thường mấy trăm nghìn tệ là xong."
"Súc vật."
Không chỉ có mỗi Trần Hùng là cảm thấy tức giận, Truy Phong và Lưu Trọng ở bên cạnh nghe thấy những lời này xong thì đều cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mà vẫn còn có kẻ xem thường mạng người như cỏ rác chứ?
"Truy Phong." Trần Hùng lên giọng nói lớn.
"Vâng, môn chủ."
"Liên hệ với phía chính phủ, phối hợp với bên Thanh Cảnh Môn của chúng ta cùng nhau hành động, mau chóng lục soát nhà họ Lâm."
"Còn nữa, liên hệ trực tiếp với phía cảnh sát cùng giúp một tay, bất cứ sự việc gì nếu có liên quan đến vấn đề này, kể cả các công chức viên chức đã dung túng và bao che, đều phải điều tra nghiêm khắc."
"Môn chủ Thanh Cảnh Môn phía Bắc Trần Hùng tôi mặc dù cũng không phải là chức cao vọng trọng gì, nhưng xét về phương diện này, tôi tin là phía chính phủ sẽ nể mặt tôi."
"Rõ thưa môn chủ!"
Truy Phong quay người rời đi, còn tên mù và những người khác đều đang mang một gương mặt rất sợ hãi, gã nói: "Đại ca, tôi đã kể cho đại ca nghe hết toàn bộ sự việc rồi, xin anh tha cho chúng tôi, hãy thả chúng tôi ra đi!"
"Tha cho các người à?"
Trần Hùng giơ chân đạp một phát vào ngực của tên mù, sau đó nói: "Vụ án của Hà Ngọc Linh, Lâm Phương Nam là kẻ chủ mưu, các người chính là đồng phạm, nếu tôi thả các người đi thì phải làm thế nào để ăn nói với người đã khuất đây?"
"Người đâu, mau mang những kẻ này đến đồn cảnh sát, yêu cầu xử lý nghiêm khắc."
"Rõ!"
Vào khoảng tầm nửa tiếng sau, Truy Phong đã tập hợp xong mười mấy thành viên của Thanh Cảnh Môn cùng đi đến phía bệnh viện, đang đợi lệnh của Trần Hùng.
Vào lúc này, tình trạng của Triệu Hiền Quyên vẫn y hệt như lúc ban đầu, vô cùng buồn bã. Trần Hùng đã đến đưa cô rời khỏi bệnh viện, sau đó lên một chiếc taxi màu đỏ, rồi nói: "Hiền Quyên, cậu đừng đau lòng nữa, bây giờ tớ sẽ đưa cậu đi báo thù."
...
Bây giờ đã là gần nửa đêm rồi, nhưng mà bên trong căn biệt thự này vẫn còn đang chong đèn sáng trưng.
Bên trong sảnh lớn của biệt thự đang truyền đến một tiếng la hét giận dữ rất dữ dội, âm thanh này chính là tiếng của một ông già sáu mươi tuổi. Ông ta tên là Lâm Tùng, là chủ của nhà họ Lâm, đồng thời cũng là ông chủ thực sự của Bắc Vực Phong Tình.
Lâm Phương Nam chính là con trai của ông ta.
Lúc này, Lâm Phương Nam mặt mũi bầm dập đang nằm co quắp trên sàn nhà, khắp nơi trên cơ thể chỗ nào cũng đều là vết đòn roi.
Chỉ vừa mới lúc nãy, Lâm Tùng đã dùng một chiếc thắt lưng quất túi bụi vào Lâm Phương Nam, khiến anh ta lăn lộn mấy vòng. Sau cùng, nếu không phải do mẹ của Lâm Phương Nam thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, đành lên tiếng can ngăn Lâm Tùng thì có lẽ bây giờ Lâm Phương Nam đã bị cha của mình đánh đến chết rồi.
"Súc sinh, mày là một thằng súc sinh, những việc như thế này mà mày cũng dám làm ra sao, mày ăn chơi tùy tiện như thế nào cũng được, nhưng mà con mẹ nó, mày lại đi giết người, mày thật sự cho rằng tao đây là Hoàng Đế à, việc gì cũng có thể xử lý thay mày sao?"