Lâm Ngọc Ngân trước giờ vẫn luôn không thích Thẩm Đại Lực lắm, hơn nữa còn có chút bài xích anh ta.
Cho nên cô cũng không duỗi tay ra nhận lấy.
Lưu Bảo Lâm ở một bên có chút không vui, nói: “Làm cái trò gì đấy Ngọc Ngân, Đại Lực có ý tốt đặc biệt tặng quà cho con, mau nhận lấy đi, lễ nghi phép tắc thường ngày đâu mất rồi?”
Ông ngoại đã lên tiếng, Lâm Ngọc Ngân cũng chỉ đành phải nhận lấy món quà kia.
Sau đó, Thẩm Đại Lực vừa mới buông tay, sắc mặt của Lâm Ngọc Ngân đã trở nên trắng bệch.
“A” lên một tiếng, cả người Lâm Ngọc Ngân liền có xu hướng té nhào xuống đất, mà hộp quà kia cũng bị rơi xuống, phát ra một tiếng động “bộp” rất lớn.
Trần Hùng ngồi ngay bên cạnh Lâm Ngọc Ngân cau chặt mày, vội vàng đỡ lấy Lâm Ngọc Ngân.
Sau đó, Trần Hùng mở hộp quà kia ra!
Vào khoảnh khắc này, Trần Hùng cũng cạn lời luôn. Tạ tay!
Món quà mà cái tên Thẩm Đại Lực này tặng cho Ngọc Ngân, ấy vậy mà lại có thể là một chiếc tạ tay!
Con mẹ nó, trong đầu cái tên này chứa cái gì thế không biết?
Đám người nhà họ Lưu ở bên cạnh cũng đen mặt lại.
Mà tên Thẩm Đại Lực này dường như vẫn còn chưa nhận ra được rằng bản thân mình vừa mới phạm phải một sai lầm, nghi ngờ hỏi: “Ngọc Ngân, đây là món quà mà anh đã dành hết tâm sức để chọn lửa cho em đó, em có thích không?”
Thích cái con mẹ nhà anh ấy chứ thích!
“Đây là một món đồ rất tốt đó nha, vô cùng có lợi cho việc rèn luyện sức khỏe.”
“Lúc đầu anh muốn chọn một cái nặng năm ký cơ, nhưng mà cảm thấy cái đó có hơi nhẹ, không thể thể hiện được hết thành ý mà anh dành cho em được.”
“Cho nên, anh đã đổi sang một cái mười ký cho em rồi này!”
Lâm Ngọc Ngân đã sa mạc lời, không còn gì để nói với anh ta được nữa rồi.
Lâm Thanh Thảo ở bên cạnh lại tròn xoe đôi mắt to lấp lánh nước của mình, nhìn chăm chú vào Thẩm Đại Lực, miệng non nớt không chút tránh né gì mà nói: “Mẹ ơi, cái chú này là tên ngốc hả mẹ?”
Thẩm Đại Lực hừ một tiếng, giả vờ không vui nói: “Bé con sao lại nói linh tinh như thế chứ, cần thận tí nữa chú bế con đi cho sói ăn bây giờ!”
“Oa…”
Lâm Thanh Thảo òa khóc nức nở.
Thẩm Đại Lực lúc này mới trở nên hoảng loạn, vội vàng nói: “Bé Thảo đừng khóc, chú đùa với bé thôi mà, lại đây, cha ôm con nào!”
Lâm Thanh Thảo lại càng khóc dữ hơn nữa!
Cả một bữa cơm dường như bởi vì sự góp mặt của Thẩm Đại Lực mà trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Vừa mới ăn cơm xong, Lưu Trọng liền lập tức gọi Thẩm Đại Lực sang một bên, trực tiếp đám một quyền lên lồng ngực anh ta: “Cậu bị ngốc đó hả?”
“Làm gì có ai đi tặng đàn bà con gái tạ tay đâu cơ chứ!”
“Hơn nữa, cậu và Ngọc Ngân chưa nên cơm cháo gì đâu, lại còn bảo bé Thảo gọi cậu là cha, đến khi nào cái não này của cậu mới khôn ra được một chút chứ?”
Khuôn mặt của Thẩm Đại Lực liền trở nên ảm đạm, thất vọng: “Ý của cậu là Ngọc Ngân không thích cái tạ đó sao?”
“Nhưng đó là món đồ mà tớ thích nhất đó mà.”
“Hơn nữa tớ cũng chỉ là muốn thân thiết với bé Thảo hơn mà thôi, dù sao sau này tớ cũng sẽ đối xử tốt với con bé như con ruột của mình.”
“Cái tên đầu lừa nhà cậu!” Lưu Trọng không vui vẻ gì nhìn Thẩm Đại Lực, đối với đầu óc như có như không của người anh em này của mình, anh ta cũng chỉ có thể chửi thể trong vô vọng mà thôi.
“Hình như Ngọc Ngân và bé Thảo không được vui cho lắm, Trọng này, vậy tới nên làm gì tiếp theo đây?”
“Tớ có cần phải đi mua cho bọn họ một món quà khác không nhỉ?”
“Mua cái mông cậu ấy.” Lưu Trọng không khách sáo gì nói: “Đồi lại thành một thanh tạ lớn sao?”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, cậu cũng đã nhìn thấy cái tên Trần Hùng kia rồi, đó là chồng hiện tại của Ngọc Ngân, nhưng bộ dạng gầy yếu như gà tơ của cậu ta thì làm sao xứng với gia đình tớ được cơ chứ.”
“Nhưng mà Ngọc Ngân lại cứng đầu không chịu dứt tình dứt nghĩa với nó, cho nên chúng ta phải xuống tay từ trên người của tên Trần Hùng đó.”
Thẩm Đại Lực vội gật đầu: “Vậy chúng ta phải làm cái gì?”
“Vấn đề của đàn ông thì nên dùng cách của đàn ông để giải quyết.”