Bình thường Lâm Phương Nam cũng không thích tiếp xúc với Trần Kỳ Lâm, chẳng qua lần này anh ta có thể đạt được lợi ích cực lớn từ đây, cho nên anh ta đã chủ động đến tìm Trần Kỳ Lâm.
Lâm Phương Nam vội nói: "Anh Kỳ Lâm, thằng em đây thật sự có một cơ hội rất tốt, về phần đến cùng có thể bắt được Trần Hùng hay không còn phải xem bản thân anh rồi."
"Huh?" Trần Kỳ Lâm nghi hoặc không rõ.
Lâm Phương Nam đưa miệng đến gần bên tay Trần Kỳ Lâm nhỏ giọng thì thầm.
Sau khi nghe xong, khoé miệng Trần Kỳ Lâm có chút cong lên, trên mặt dần hiện lên nụ cười tà ác.
"Chắc chắn?" Trần Kỳ Lâm hỏi.
Lâm Phương Nam trả lời: "Vô cùng chính xác, nhưng mà Anh Kỳ Lâm à, nếu như để em giúp anh làm chuyện này, nhất định sẽ phải gánh vận xui, dù sao thì đối phương cũng không phải hạng hiền lành gì, cho nên em có một điều kiện."
"Điều kiện gì, cậu nói đi." Trần Kỳ Lâm thể hiện vô cùng sảng khoái.
Vẻ mặt Lâm Phương Nam trở nên tham lam, sau đó giơ ngón tay của mình ra, nói: "Dưới cờ Công ty truyền thông Thành Đạt các anh có chín đài truyền hình, em muốn một cái."
"Ha ha ha ha."
Đột nhiên Trần Kỳ Lâm cười phá lên, dáng cười này khiến Lâm Phương Nam có cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Anh ta có vẻ như ý thức được bản thân có hơi công phu sư tử ngoạm, vừa muốn thay đổi chủ ý thành nhập cổ phần, kết quả Trần Kỳ Lâm lại thẳng thừng vỗ vai anh ta, nói: "Cậu Nam à, nếu cậu thật sự có thể thấy tôi hoàn thành chuyện này, đừng nói là một đài truyền hình, tôi lấy toàn bộ Công ty truyền thông Thành Đạt tặng cho cậu luôn cũng được."
Công ty truyền thông Thành Đạt là sản nghiệp phụ thuộc của nhà họ Trần, giá trị hơn mấy nghìn tỷ, Trần Kỳ Lâm nói tặng cả Công ty truyền thông Thành Đạt cho anh ta thì nhất định là nói khoác, nhưng tặng một đài truyền hình cho Lâm Phương Nam vậy thì cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.
Lâm Phương Nam lại rót một ly rượu vang đỏ cho Trần Kỳ Lâm: "Anh Kỳ Lâm, chúng ta đã thoả thuận xong rồi, chờ bên em làm xong chuyện rồi sẽ báo cho anh trước tiên, nội trong một tuần."
"Ba ngày!"
Trần Kỳ Lâm thẳng thừng giảm kỳ hạn thời gian xuống, bởi vì anh ta không thể chờ nổi nữa, hoàn toàn không thể chờ nổi nữa.
Anh ta không chỉ muốn xương tủy của Trần Hùng, mà còn muốn anh chết, chết đến không có chỗ chôn thây.
Lâm Phương Nam im lặng một lát, nói: "Anh Kỳ Lâm, thời gian từng này có phải hơi gấp quá hay không?"
Trần Kỳ Lâm ôm lấy cổ Lâm Phương Nam, nhỏ giọng thì thầm: "Nghe nói cậu vẫn luôn có hứng thú với chuỗi chuỗi doanh nghiệp Con Nhện Đỏ kia của tôi à?"
"Nếu như cậu có thể làm xong giúp tôi chuyện này trong thời gian ba ngày, tôi chia cho cậu một phần chuyện làm ăn của Con Nhện Đỏ, thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Adrenaline trên người Lâm Phương Nam lập tức tăng vọt.
Trong vòng luẩn quẩn của đám ăn chơi phương Bắc, rất nhiều người đều biết Trần Kỳ Lâm đang lén lút nghiên cứu về Con Nhện Đỏ, hơn nữa đã sớm hình thành một chuỗi doanh nghiệp về Con Nhện Đỏ, mà thứ đồ chơi này còn kiếm được nhiều tiền hơn cả ma túy, bởi vì đối tác của anh ta là cao thủ giang hồ.
Mà rất nhiều cao thủ giang hồ là do các gia tộc lớn cung phụng, siêu nhiều tiền, cho nên đám người này khi mua Con Nhện Đỏ cũng rất chịu chi, lợi nhuận trong việc này không cần nói cũng biết, mỗi năm nó đều có mang lại lợi nhuận lên đến ít nhất hàng trăm tỷ cho Trần Kỳ Lâm.
Hơn nữa, đây còn là sau khi bị Thanh Cảnh Môn chèn ép, trước khi bị chèn ép, lợi nhuận trong này càng điên cuồng hơn nữa.
Hơn nữa bây giờ phóng mắt nhìn ra khắp phía Bắc, cũng chỉ có loại cậu ấm siêu cấp nhà làm nghiệp lớn mới dám đi đụng vào Con Nhện Đỏ, người bình thường không có thực lực đó.
Cho nên, tới tận bây giờ, trong vòng đám ăn chơi có rất nhiều người muốn dựa hơi Trần Kỳ Lâm để lấy tiền lợi nhuận kia, nhưng Trần Kỳ Lâm lại không cho phép bọn họ tiến vào trong vòng này.