Lâm Ngọc Ngân vô cùng sợ hãi, càng cảm giác được sự tuyệt vọng, cô hoàn toàn không ngờ mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Cô cảm giác sức lực trên người mình nhanh chóng trống rỗng, thậm chí đã đến mức mặc cho người khác điều khiển.
Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa văn phòng truyền đến một tiếng ầm ầm.
Đây chính là cửa gỗ thương hiệu có chất lượng tuyệt vời, nhưng lại bị người ta đạp đổ chỉ bằng một cú đá từ trên vách tường, thậm chí các vách tường khác ở hai bên cũng xuất hiện vết nứt.
Ở cửa, Trần Hùng giống như một ma thần đứng ở nơi đó, trên mặt tràn ngập sự tức giận, trong mắt nổi đầy tơ máu.
Hai tên không biết sống chết này, lại dám có ý đồ muốn đụng đến vợ của anh, đây chính là đụng vào Trần Hùng, bọn họ chán sống rồi sao?
“Mày là ai?”
Tống Hàn Thu và Trần Tân Lâm bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, thằng khốn này là quái vật từ đâu tới, vừa rồi nó đã làm cái gì, vì sao cánh cửa này đột nhiên sụp xuống rồi?
“Trần Hùng!”
Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy Trần Hùng tiến vào, nỗi hoảng loạn trong lòng cuối cùng cũng được ổn định lại.
Ngay sau đó cả người cô đều mềm nhũn.
Trần Hùng liền bước nhanh về phía Lâm Ngọc Ngân, rồi ôm chặt lấy cô, lại nhìn về phía Tống Hàn Thu và Trần Tân Lâm, một luồng sát khí vô tận kia đã bao phủ toàn thân anh.
Giờ phút này, Tống Hàn Thu và Trần Tân Lâm giống như nhìn thấy ác ma đáng sợ nhất thế giới, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Bảo vệ, bảo vệ.”
Trong tình huống cấp bách, Trần Tân Lâm hô to một tiếng, bên ngoài cửa, lập tức có một đám bảo vệ vội vàng xông vào. "Bắt lấy nó cho tôi."
Một đám bảo vệ rút gậy điện mang theo bên mình, xông về phía Trần Hùng.
Trần Hùng đá ra một cước, đứng tại chỗ liền đạp tên bảo vệ xông lên đầu tiên bay ra ngoài, lực đánh cực lớn khiến cho tên bảo vệ này trực tiếp ngất xỉu, những nhân viên bảo vệ còn lại thấy thế, tất cả đều ngỡ ngàng.
Con mẹ nó là ai? Hoàng Phi Hồng sao?
Trong lúc bọn họ còn đang ngẩn người, nắm đấm của Trần Hùng đã đập tới giống như mưa lớn.
Bịch bịch bịch!
Mỗi một chưởng đập xuống, đều có một bảo vệ bị đánh bay ra ngoài, trong thời gian ngắn ngủi vài giây, tổng cộng tám tên bảo vệ, tất cả đã nằm trên mặt đất.
Toàn bộ văn phòng là một mớ hỗn độn.
Tống Hàn Thu và Trần Tân Lâm bên này khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cứ phải trợn tròn mắt.
Thằng súc, súc vật này!
Tên này là Lý Tiểu Long à, sao lại lợi hại như vậy.
Trần Hùng quay đầu lại, nhìn về phía hai người họ, giọng điệu lạnh lẽo như băng đông cứng vạn năm: "Vợ tao mà chúng mày cũng dám động đến, đúng là muốn chết!"
"Bàn tay nào đã chạm vào vợ tao?"
"Mày... Mày đừng làm loạn, tao chính là Tống Hàn Thu, cậu cả của nhà họ Tống, giám đốc Thương Minh của phía Nam, nếu mày dám động đến tao, tao chắc chắn toàn bộ tập đoàn Ngọc Thanh chúng mày đều sẽ xong đời. ”
“Cậu cả nhà họ Tống đã là gì so với Tô Văn Mãnh của nhà họ Tống chứ?”
“Tô Văn Mãnh! Tống Hàn Thu trong lòng run lên, anh ta đương nhiên không thể so được với Tô Văn Mãnh, bởi vì người ta chính là cậu cả của hào tộc tiền tuyến phía nam.
Nhưng mà, Tô Văn Mãnh đã chết rồi mà.
"Tô Văn Mãnh tao còn dám động, chứ nói gì là mày."