Lúc nhìn thấy Nguyễn Đàm ngồi ở vị trí vốn dĩ là của Trần Hùng, Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc đều nhíu mày.
Trong vô thức, Liễu Hồng Ngọc liền muốn nổi giận, thế nhưng lại bị ánh mắt của Trương Văn Long ngăn lại.
Trần Hùng lập tức sẽ đến đây, bây giờ không cần thiết phải chấp nhặt với anh ta, dù sao hôm nay kết cục của anh ta cũng sẽ rất thảm.
“Ông chủ Long, anh Hùng của các ông đắt giá thật đấy nhỉ, vậy mà lại để tôi chờ lâu như thế, rốt cuộc thì lúc nào anh ta mới tới?”
Nguyễn Đàm thế mà lại oán trách trước, trên mặt Trương Văn Long vẫn treo một nụ cười, đáp lời: “Tôi đã gọi điện cho anh Hùng rồi, anh ấy sẽ lập tức đến.”
“Hả?”
Nguyễn Đàm lật cổ tay, xem giờ trên chiếc đồng hồ Rolex Submariner rồi nói: “Chờ anh ta thêm mười phút nữa, mười phút sau mà anh ta vẫn không xuất hiện, thì tôi sẽ tức giận đấy.”
Nói đoạn, Nguyễn Đàm đứng dậy từ trên ghế ông chủ kia, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất cực lớn, tại đó có thể nhìn thấy một nửa Đại Hưng Thịnh trước mặt.
“Quả nhiên là có tiềm lực phát triển thành thành phố thương mậu quốc tế, tôi tin rằng tương lai Đại Hưng Thịnh dưới sự lãnh đạo của nhà họ Nguyễn chúng tôi, nhất định sẽ có thể tiến ra quốc tế.”
“Năm năm, thời gian dài nhất là năm năm, Đại Hưng Thịnh chắc chắn có thể trở thành trung tâm thương mậu nổi tiếng thế giới.”
Nói đến đây, Nguyễn Đàm thế mà cũng trở nên kích động, loại cảm giác giống như một con sói đói nhìn thấy một con cừu mập mạp vậy.
Cảm thán xong, Nguyễn Đàm lại lần lữa trở về ghế ông chủ, lúc này anh ta hoàn toàn đảo khách thành chủ, xem mình đã trở thành chủ nhân của nơi này.
Thời gian cứ thế trôi đi, vừa đúng mười phút, cửa phòng làm việc cuối cùng cũng mở ra lần nữa, Trần Hùng từ bên ngoài bước vào.
Đi cùng với anh còn có Thịnh Quân và Lưu Trọng.
Đến hôm nay, thành viên của Hang Sói gần như đã đi vào chính đạo, sau này có rất nhiều chuyện Trần Hùng cũng lười phải ra tay, vì vậy thành viên của Hang Sói hoàn toàn có thể làm thanh đao của anh.
Dù sao thì Trần Hùng cũng là điện chủ Điện Thiên Vương, nếu thường xuyên ra tay với vài tên tôm tép thì cũng giống như dùng hỏa tiễn mà giết muỗi, có lí nào lại như vậy?
“Anh Hùng.”
Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc lập tức đứng dậy, cung kính chào hỏi Trần Hùng.
Trần Hùng gật nhẹ đầu, lúc nhìn thấy Nguyễn Đàm thế mà lại ngồi trên ghế ông chủ kia, sắc mặc anh cũng không có gợn sóng gì quá lớn.
“Cậu chính là Trần Hùng?”
Nguyễn Đàm ngẩng đầu nhìn Trần Hùng bên này, trong giọng điệu xen lẫn chút ý vị của kẻ ăn trên ngồi trước: “Thật không ngờ cậu lại trẻ tuổi như vậy, có điều người trẻ tuổi này, tôi vẫn nên cho cậu chút lời khuyên, chuyện làm ăn ấy mà, giờ giấc rất là quan trọng.”
Khóe miệng Trần Hùng hơi giương lên, Thịnh Quân sau lưng ngay lập tức giúp anh kéo ghế ngồi, Trần Hùng ngồi xuống, nhìn Nguyễn Đàm ở đối diện.
“Xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Nguyễn, tên Nguyễn Đàm, đến từ Châu Giang ở tỉnh Trung Nhã.”
“Ồ.”
Trần Hùng đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy nên là?”
Nguyễn Đàm cười ha ha, sau đó vẫy tay với Mike ở đằng sau, Mike lập tức mang hợp đồng sớm đã chuẩn bị xong đưa đến cho Trần Hùng, nói: “Cậu Hùng, cậu có thể xem qua trước, nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì, thì kí tên vào hợp đồng đi.”
“Tất nhiên, nếu cậu nhận thấy có vấn đề, chúng tôi cũng không định sẽ thương lượng với các cậu, bởi vì chuyện này đã được quyết định rồi.”