Ba giây sau, giống như có một sấm đánh xuống đỉnh đầu của cô, vang lên ầm ầm.
“Anh là… Trần Hùng…”
Lâm Ngọc Ngân cuối cùng đã nhận ra Trần Hùng.
Người đàn ông đã từng nói sẽ quay về cưới cô.
Người đàn ông đã thay đổi cuộc đời của cô, bắt cô đợi suốt sáu năm.
Đầu Lâm Ngọc Ngân trống rỗng, sau đó hỗn loạn.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.
Trên thực thế, trong lòng Trần Hùng lúc này cũng rất rối bời.
Tuy cô gái này đã mơ hồ cùng anh trải qua một đêm, nhưng mà, lại mang đến cho Trần Hùng cảm giác Hư Trúc gặp Mộng Cô.
Sau một đêm, anh đã xác định đi cùng cô gái này.
Suốt sáu năm ngày nhớ đêm mong, nhưng lúc thật sự gặp được cô, hiện thực, hoàn toàn khác với tưởng tượng đẹp đẽ mà trước đây anh đã vẽ ra.
“Dù em định không chờ anh nữa, nhưng, tại sao lại không lo con gái của chúng ta chứ?”
Vừa nói xong, Trần Hùng đã hối hận.
Bởi vì anh nhìn thấy rõ tâm trạng của Lâm Ngọc Ngân bắt đầu sụp đổ.
Nước mắt, bắt đầu tuôn rơi không ngừng khỏi viền mắt của cô.
Cô đã khóc, khóc đến thương tâm.
Sau đó…
“Bốp!”
Lâm Ngọc Ngân tát Trần Hùng.
Trần Hùng ngây người tại chỗ.
Ngay cả chính anh, cũng muốn tát anh một cái.
“Tại anh mà cuộc đời tôi bị hủy hoại.”
“Tại anh mà cả nhà đều ghét bỏ tôi.”
“Tại anh mà tôi bị chồng chưa cưới hủy hôn.”
“Anh biết, sáu năm qua, tôi và Thanh Thảo đã sống thế nào không?”
“Hôm nay, anh về đây, câu đầu tiên chính là chất vấn tôi như vậy sao?”
Lâm Ngọc Ngân điên cuồng gào lên, sáu năm qua, cô đã chịu quá nhiều ấm ức.
Nhưng mà, cô trước sau đều tin tưởng, người đàn ông đó, sẽ có một ngày anh quay về tìm cô.
Hôm nay anh đã về, nhưng mà, không giống với tưởng tượng của Lâm Ngọc Ngân.
Trần Hùng của lúc này, trong lòng chua chát, ánh mắt nóng rực: “Ngọc Ngân.. anh…”
Trần Hùng vô thức muốn vươn tay lau nước mắt cho Lâm Ngọc Ngân, nhưng lại bị cô gạt bỏ.
“Đừng chạm vào tôi, anh là đồ tồi.”
“Có phải anh cho rằng tôi bỏ rơi Thanh Thảo, đi phóng đãng với người đàn ông khác?”
“Có phải anh cho rằng Lâm Ngọc Ngân tôi là loại phụ nữ thấp hèn?”
“Hà Phương Kiều thích đôi mắt của Thanh Thảo, muốn lấy giác mạc của nó, tôi không bảo vệ được Thanh Thảo, chỉ có thể đến tìm Vương Văn Thông.”
“Bởi vì Vương Văn Thông là em nuôi của Hà Phương Kiều, anh ta nói chỉ cần tôi đồng ý ở cùng anh ta, anh ta sẽ khuyên Hà Phương Kiều bỏ qua cho Thanh Thảo, tôi có thể làm được gì? Anh nói đi, tôi có thể làm được gì?”
“Ầm..”
Đầu của Trần Hùng vang ầm một tiếng.
Quả nhiên, anh đã hiểu lầm Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Ngọc Ngân làm những chuyện này, đều là vì để bảo vệ Lâm Thanh Thảo.
Đồng thời, cơn giận trong lồng ngực Trần Hùng, cũng sắp nổ tung rồi.
Hà Phương Kiều, bà ta là ai, lá gan của bà ta cũng thật lớn.
Lại dám có ý đồ với đôi mắt của con gái anh, bà ta có mấy cái mạng?
“Xin lỗi Ngọc Ngân, anh xin lỗi.”
Trần Hùng mặc kệ sự phản kháng của Lâm Ngọc Ngân, ôm chặt lấy cô, Trần Hùng của lúc này, chỉ cảm thấy trái tim của mình sắp tan chảy hết rồi.
Cảm ơn trời cao ban phúc, cô vẫn là cô gái trong giấc mơ, vẫn là cô gái hoàn mỹ.
“Xin lỗi, là anh đã sai, anh không nên nói như vậy, từ nay về sau, anh sẽ không khiến em chịu nỗi ấm ức nào nữa.”
Lâm Ngọc Ngân trước sau đều không thoát khỏi cái ôm của Trần Hùng.
Cô vùi vào lòng anh khóc lớn, dường như phát tiết hết toàn bộ ấm ức mà bao năm qua phải chịu.
Gia đình ba người về đến ngôi nhà rất bình thường lại rất cổ xưa.
Tuy cổ xưa, nhưng lại được dọn dẹn rất sạch sẽ.
“Hai mẹ con sống ở đây sao?”
Trần Hùng nhìn ngắm xung quanh, nhớ đến căn biệt thự hoành tráng của nhà họ Lâm, lại nghĩ đến ngôi nhà tồi tàn này, nắm đấm không kìm được mà siết lại.
“Ừ”
Lâm Ngọc Ngân khẽ gật đầu: “Năm đó em bị người ta bỏ thuốc, bị chồng chưa cưới hủy hôn, khiến cho gia tộc vô cùng mất mặt.”
“Sau đó, cả nhà em đều bị liên lụy, vì vậy chỉ có thể sống ở đây.”
“Cha mẹ em đâu?” Trần Hùng hỏi.
“Về nhà ngoại rồi.”
Lâm Ngọc Ngân hơi hụt hẫng đáp, sau đó giúp Trần Hùng dọn dẹp một căn phòng ngủ cho Trần Hùng.
Lâm Thanh Thảo thì luôn rụt rè đi theo sau lưng Lâm Ngọc Ngân, sau khi ăn no, bé có vài phân sợ hãi Trần Hùng.
“Thanh Thảo, gọi cha đi con.” Lâm Ngọc Ngân nói
Nhưng Lâm Thanh Thảo hơi sợ hãi, dường như không thể gọi thành lời.
Trần Hùng ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu của Lâm Thanh Thảo: “Thanh Thảo, chú chính là cha của cháu, sau này cha sẽ bảo vệ con.”
“Cha, bảo vệ Thanh Thảo.”
Lâm Thanh Thảo thì thầm, bỗng sà vào lòng Trần Hùng, bật khóc.
“Cha. cha..”
Khoảnh khắc này, trong lòng Trần Hùng lại đau như bị dao cứa.
“Hà Phương Kiều đó, chuyện là thế nào vậy?”
Nhắc đến chuyện này, mặt của Lâm Ngọc Ngân lại hiện sự khiếp sợ.
“Bà ta là nhân vật lớn mở quán karaoke ở thành phố Bình Minh, thời gian trước bởi vì uống say xảy ra tai nạn, mắt phải bị mù, cần có giác mạc để làm phẫu thuật cấy ghép.”
“Sau đó, bà ta thấy đôi mắt của Thanh Thảo rất đẹp, cho nên, muốn giác mạc của Thanh Thảo.”
“Người phụ nữ đó sự có quyền lực tại thành phố Bình Minh, mấy năm nay em đã nghĩ hết cách để ngăn cản đều vô ích, sau cùng, chính là tên Vương Văn Thông đó tìm được em, vì vậy em mới..”
“Cầm thú!”
Trần Hùng đấm vào bức tường gần đó, xung quanh nắm đấm liền xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện.
Loại chuyện này, đừng nói là đối phương muốn giác mạc con gái ruột của Trần Hùng anh.
Dù là muốn của ai đi chăng nữa, cũng khiến người khác vô cùng phẫn nộ.
Trần Hùng nhìn mẹ con Lâm Ngọc Ngân, rồi lại nhìn đôi mắt cực kỳ xinh đẹp và to tròn của Lâm Thanh Thảo, tâm trí anh vô thức hiện ra hình ảnh bé không còn nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt trở nên vô hồn giống như hai hang động.
Chuyện này khiến Trần Hùng càng thêm căm phẫn.
“Nhà họ Lâm ở thành phố Bình Minh, cũng được coi là gia tộc không nhỏ, loại chuyện này, nhà họ Lâm không quan tâm sao?”
Lâm Ngọc Ngân cười khổ một tiếng: “Thanh Thảo trong mắt của họ, chính là một đứa con hoang khiến họ mất hết mặt mũi.”
“Họ hận Thanh Thảo không chết đi.”
Trần Hùng lại nhớ đến cảnh người phụ nữ béo cho Lâm Thanh Thảo ăn bánh bao ngâm nước gạo.
Anh hít sâu một hơi, không kìm được mà ôm hai mẹ con Lâm Ngọc Ngân vào trong lòng.
“Đừng lo lắng nữa, chuyện này, hãy để anh giải quyết.”
“Từ nay về sau, để anh bảo vệ hai mẹ con.”