Vì vậy, dù Triệu Bách Xương rất đau lòng con gái của mình nhưng vì gia tộc, ông ta cũng không thể làm gì khác.
Còn bản thân Triệu Hiền Quyên, cô ấy cũng chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân song cũng không có lựa chọn.
Lúc trước, cô ấy còn muốn trốn khỏi nhà họ Triệu nhưng mấy lần đều không thành công, cuối cùng lại bị gia tộc nhốt lại.
Sau đó, Triệu Bách Lãng đưa ra lệnh tử, nếu Triệu Hiền Quyên dám bỏ trốn, bọn họ sẽ ra tay với cha cô ấy, vì để bảo vệ cho cha, Triệu Hiền Quyên cũng không dám chạy trốn nữa.
Mỗi khi nghĩ tới tương lai đen tối, mịt mờ của mình, trái tim Triệu Hiền Quyên đau như dao cắt. Nhất là vào hôm nay, sau khi gặp mặt Trần Hùng, cảm giác đau lòng và bất lực trong lòng cô ấy lại càng trở nên mãnh liệt.
“Triệu Hiền Quyên, hôm nay chị đi gặp Trần Hùng phải không?”
“Tôi đã từng nghe Lưu Soái nói qua, người tên Trần Hùng kia chính là bạn học cấp hai của chị, đồng thời cũng là vật hi sinh của nhà họ Trần, đúng không? Việc kinh doanh ngành kia của nhà họ Lưu ở Nhật Bản gặp rắc rối cũng vì tên Trần Hùng đó giở trò sau lưng đúng không?”
“Triệu Hiền Quyên, chị đang muốn đẩy nhà họ Triệu chúng ta vào biển lửa đấy à? Dám qua lại với một kẻ rác rưởi như Trần Hùng, trước không nói tới chuyện nhà họ Trần sẽ không bỏ qua cho chị, nếu như chuyện này bị nhà họ Trần ở thành phố Cửu Long biết được thì mười nhà họ Triệu cũng không đủ chết, chị có biết không.”
Triệu Kim Bằng nhìn Triệu Hiền Quyên đầy lạnh lùng, cậu ta quả thực hận không thể cho Triệu Hiền Quyên hai bạt tai vì việc Triệu Hiền Quyên lén gặp riêng với Trần Hùng.
“Triệu Kim Bằng, tôi qua lại với ai cũng không cần cậu phải lo.”
“Láo xược.”
Triệu Bách Lãng ở một bên, đưa tay tát Triệu Hiền Quyên: “Kim Bằng nói không hề sai, cô đang muốn đẩy nhà họ Triệu vào biển lửa phải không?”
Nói xong, Triệu Bách Lãng quay sang nhìn chằm chằm Triệu Bách Xương: ‘Triệu Bách Xương, cậu trông coi con gái cậu cho tốt, nếu nó dám làm càn tôi sẽ hỏi tội cậu.”
Dứt lời, Triệu Bách Lãng dẫn theo Triệu Kim Bằng nổi giận đùng đùng rời đi. Lúc rời đi, Triệu Kim Bằng còn cố ý bước lên đỡ Triệu Bách Lãng: “Ông nội, ông cũng đừng giận nữa, chú ý sức khỏe. Nếu Triệu Hiền Quyên dám làm càn, ông cứ lấy lại vị trí ông chủ của bác cả.”
Nhìn Triệu Kim Bằng, gã tiểu nhân đang cố lấy lòng ông nội mà tất cả mọi người đều thấy, Triệu Hiền Quyên không khỏi nắm chặt tay, hận tới mức hàm răng cắn chặt.
Lần này, chuyện giao Triệu Hiền Quyên cho Thẩm Tăng Lập chính là chủ ý của Triệu Kim Bằng. Anh ta không chỉ tính dựa hơi nhà họ Trần thông qua Triệu Hiền Quyên mà còn mơ ước vị trí ông chủ nhà họ Triệu.
Tới lúc đó, một khi Triệu Hiền Quyên được gả đi, anh ta sẽ bày ra đủ mọi thủ đoạn để tính kế Triệu Bách Xương, sau đó dựa vào việc lấy lòng ông cụ nhà họ Triệu để ông ta chọn lựa một ông chủ mới.
Mà hiện giờ, trong số tất cả con cháu đời thứ ba nhà họ Triệu, Triệu Bách Lãng thích Triệu Kim Bằng nhất, vì thế tới lúc đó, cơ hội để cậu ta trở thành ông chủ mới của nhà họ Triệu vô cùng cao.
“Cha, trước đây ông không giống vậy.”
Triệu Hiền Quyên xoay người, gương mặt đầy ấm ức nhìn Triệu Bách Xương: “Tại sao giờ ai cũng thay đổi, mọi người thật sự muốn đánh cược hạnh phúc của con sao?”
Triệu Bách Xương bất đắc dĩ đứng một bên, lần này ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù gì thì hiện giờ, nhà họ Triệu không còn lớn mạnh như xưa, cả nhà họ Triệu đều cần Triệu Hiền Quyên đứng ra chống đỡ, coi như người làm cha như ông ta rất không bằng lòng, coi như ông ta biết rõ dù là Lưu Soái lúc trước hay Thẩm Tăng Lập hiện tại đều không thể thật sự cưới Triệu Hiền Quyên thì ông ta cũng không cách nào ngăn cản. Bởi ông ta không thể cứ trơ mắt ra nhìn cơ nghiệp mấy chục năm của nhà họ Triệu bị hủy trong chốc lát.
“Đi nghỉ ngơi một lát đi.” Triệu Bách Xương xua tay, dáng vẻ hoàn toàn bất lực. Cho dù ông ta có là ông chủ nhà họ Triệu thì làm gì chứ? Ngay cả hạnh phúc của con gái mình mà ông ta cũng không thể lo được.