Triệu Hiền Quyên nói với vẻ mặt trầm ngâm: “Năm đó nhà họ Nghiêm bị bốn gia tộc lớn liên kết với nhau phản bội hãm hại, bọn họ không chỉ phân chia tài sản của nhà họ Nghiêm mà còn hại chết hơn ba mươi người của nhà họ Nghiêm. Tên đầu sỏ như vậy mà còn làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây như bây giờ, thật đúng là quá vô liêm sỉ.”
Triệu Hiền Quyên vừa mới dứt lời, có vài người đứng xung quanh cô ấy đều không hẹn mà cùng quay đầu lại, nhìn về phía cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ.
Triệu Bách Xương sợ hãy nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Hiền Quyên, con đừng có mà ăn nói linh tinh ở nơi này, sẽ chọc phải hoạ đó.”
“Hừ, con chỉ nói ra sự thật mà thôi.”
Ngọn lửa giận trong lòng Triệu Hiền Quyên không thể nào bùng lên được, cô ấy lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Hùng để hỏi rốt cuộc ngày hôm nay bọn họ có muốn qua đây hay không.
Nhìn thấy đại hội tuyển cử sắp kết thúc nhưng mấy người Trần Hùng vẫn chưa đến, trong lòng Triệu Hiền Quyên cũng bắt đầu trở nên sốt ruột.
Thật ra ngay cả bản thân Triệu Hiền Quyên cũng không quá tin mấy người Trần Hùng có thể tìm ra cách để đối phó với đám người Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh. Dù sao đối với người như Triệu Hiền Quyên mà nói điều này còn khó hơn cả lên trời.
Mà lúc này Mạnh Nhất Hạ đã phát biểu xong diễn thuyết của mình ở trên khán đài, tiếp theo là thời gian nói chuyện của Thẩm Dương Thạnh.
Ở hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt một lần nữa.
Nhưng khi Thẩm Dương Thạnh vừa mới đi đến trước bục chủ tịch, đang chuẩn bị lên tiếng nói thì lại nhìn chằm chằm vào vị trí cửa vào ở hội trường lớn, đồng tử mắt của ông ta đột nhiên co lại.
Ngay sau đó, giọng nói kinh ngạc của Thẩm Dương Thạnh vang khắp hội trường lớn: “Nghiêm Hưng Đằng.”
Đây là cái tên mà Thẩm Dương Thạnh vô thức kêu lên. Ông ta vẫn còn rất căng thẳng, nhưng cho đến khi nhìn thấy Nghiêm Hưng Đằng thì không kìm được mà nói tên của anh ta.
“Này Trần lão đệ, ông đang làm cái trò gì vậy?”
Mạnh Nhất Hạ đứng ở một bên lo lắng mà khẽ nhắc nhở.
Nhưng lúc này trạng thái của Thẩm Dương Thạnh lại càng ngày càng không đúng, đến cuối cùng thậm chí ông ta còn hơi run rẩy.
Bởi vì ông ta đứng trên vị trí đó đúng lúc có thể nhìn thấy cánh cửa đối diện. Lúc này Nghiêm Hưng Đằng đang đứng ở bên cánh cửa. Anh ta mặc một bộ vest màu trắng, nhìn về phía Thẩm Dương Thạnh, mỉm cười với ông ta như đã tính trước mọi việc.
Nụ cười này thật sự rất có sức công kích, hoặc là bởi vì Thẩm Dương Thạnh chột dạ trong lòng nên khi nhìn thấy nụ cười đó lại cảm giác da đầu của mình nổ tung lên rồi.
Cảm giác này giống như nhìn thấy một người biến thành ma quỷ sau khi bị ông ta hại chết, sau đó quay trở về tìm ông ta đòi nợ rồi nở nụ cười như vậy.
Vừa âm u mà vừa đáng sợ.
“Mạnh Nhất Hạ, Thẩm Dương Thạnh, Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông là của nhà họ Nghiêm tôi. Các ông muốn cướp lấy hả, không dễ dàng như vậy đâu.”
Giọng nói của Nghiêm Hưng Đằng vang lên từ lối vào của hội trường lớn, bởi vì cổ áo của anh ta được gắn thêm một cái microphone không dây khác nên lúc này giọng nói được phóng to hơn và truyền ra khắp hội trường rộng lớn.