“Các anh nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?”
Mạc Thanh Trúc không thích cách mà bọn họ nhìn cô ta như thế, càng không thích thái độ của bọn họ, giọng điệu có vẻ không vui.
Đường Gia Huy vội vàng chữa cháy nói: “ Đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ cảm thấy cô cực kì xinh đẹp khi đi con Hummer này, vô cùng có khí phách. ”
“Ngậm cái miệng chó của anh lại đi.”
Mạc Thanh Trúc không hề khách khí nói với Đường Gia Huy một câu sau đó lại nhìn sang Nghiêm Vu Tu.
Cuối cùng, cô ta đặt một tập tài liệu vào tay Trần Hùng: “Kết quả xét nghiệm DNA đã có rồi, trên chiếc máy bay trực thăng mà chúng tôi thu thập được lần trước chỉ có DNA của một người thôi.”
“Vả lại chúng tôi đã điều tra qua rồi, cái kết quả xét nghiệm DNA này là của phi công trực thăng.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Đường Gia Huy và Nghiêm Vu Tu bọn họ đều đen lại, mà Trần Hùng mặc dù đã sớm đoán được cái kết quả này, nhưng lúc này lông mày của anh cũng khẽ nhăn lại.
“Thế có nghĩa là Dạ Tu La chạy thoát rồi sao?”
“Đúng vậy. Ngoài Dạ Tu La ra vẫn còn một trong sáu tướng Bóng Đêm – Nguyệt tướng. Lúc đó tôi mới biết được thông qua thông tin tài liệu của tổ chức tình báo Thái Lan đưa.”
“Lúc đó ở chụ sở chính của Bóng Đêm, ngoại trừ Dạ Tu La vẫn còn hai trong sáu tướng Bóng Đêm là Tinh tướng và Nguyệt tướng, nhưng mà đêm ấy các anh chỉ giết được Tinh tướng thôi.”
Trần Hùng bọn họ đều cảm thấy ngưỡng mộ, có quyền thế vẫn là tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng lấy được tư liệu của Bóng Đêm từ tổ chức tình báo quốc gia.
Nếu như bọn họ cũng có gia cảnh như vậy thì nào có đến lượt GPE bắt chẹt.
“Kết quả lục soát trên núi Bạch Lưu như thế nào rồi.”
Mạc Thanh Trúc bĩu môi, nói: “ Tôi đã sai người kiểm tra toàn bộ rồi, lúc đấy ngay khi máy bay trực thăng của họ từ trên cao rơi xuống tôi đã sai người phong tỏa và lục soát cả khu đó rồi.’’
“Nhưng hai ngày hôm nay, chúng tôi đã lật tung cả ngọn núi ấy lên mấy lần rồi, đều không phát hiện tung tích của hai người Dạ Tu La và Nguyệt tướng, tiếp tục tìm đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
“Người này, biết thuật ẩn thân sao?”
“Hay là anh ta biết độn thổ?’’
Vì thế mà mấy người Đường Gia Huy đều cảm thấy kì lạ, nếu theo như lời mà Mạc Thanh Trúc nói,cách xử lý lúc đó của bọn họ cũng không có bất kì sơ hở nào cả.
Hơn nữa, ngọn núi ấy cũng không có chỗ để ẩn thân, không thể nào không tìm thấy người được.
“Mẹ nó.”
Rối cục, Nghiêm Vu Tu không nhịn được mà chửi một câu.
Lúc trước Dạ Tu La gài bẫy hại chết gần hết thuộc hạ cũ của anh ta, vậy mà giờ lại để cho Dạ Tu La chạy thoát, anh ta đương nhiên không nhịn được cục tức này.
“Anh đang oán trách tôi sao?”
Mạc Thanh Trúc nhìn về phía Nghiêm Vu Tu, sát khí hừng hực, có những lúc cách nghĩ của phụ nữ khiến cho đàn ông không thể giải thích được.
Nghiêm Vu Tu trừng mắt nhìn Mạc Thanh Trúc: “Mạc Thanh Trúc, bây giờ tôi đang không vui cô đừng có động vào tôi.”