Vì vậy, Trần Hùng lại ngồi xuống, hai người tiếp tục ở đây đợi Ngô Trung Kiên đến từ Tây Thục.
Vốn dĩ anh ta và Viễn Quân Dao đã hẹn sẽ gặp nhau tầm chín giờ sáng, nhưng hai người đã đợi đến gần mười giờ rồi, mà vẫn không thấy tên Ngô Trung Kiên kia đến.
Trong thời gian đó cô ta cũng đã gọi cho Ngô Trung Kiên mấy lần, nhưng đối phương vẫn luôn không bắt máy.
“Tên ngốc này, không phải cố ý cho em leo cây đấy chứ?”
Viễn Quân Dao đã sớm tức giận rồi, trước giờ đều là cô chủ Viễn cho người khác leo cây, làm gì có người nào dám cho cô ta leo cây chứ?
“Tức chết em rồi, thật sự tức chết em rồi.”
Viễn Quân Dao vẫn luôn không ngừng phàn nàn mà Trần Hùng ở bên cạnh cầm điện thoại, chơi Sokoban.
Thật ra trong hơn nữa tiếng này, Trần Hùng đã vượt qua hết cửa của trò chơi này rồi.
Anh cất điện thoại vào trong túi nói: “Tôi cảm thấy có thể hôm nay anh ta không đến đâu. Cô vẫn lên về nhà chuẩn bị một chút đi, tối nay gặp anh ta ở nhà cô đi.”
“Nếu tối nay anh ta dám đến nhà em, em sẽ thiến anh ta.”
Viễn Quân Dao tức giận đứng lên, chuẩn bị gọi phục vụ thanh toán.
Đúng lúc này, bên phía cửa quán cà phê, một người thanh niên ăn mặc giản dị, trên lưng đeo một túi vải đen từ bên ngoài bước vào.
Nên hình dung người thanh niên này thế nào đây, tổng giá trị quần áo trên người anh ta không quá một triệu, hơn nữa kiểu hình và tạo dáng cũng tương đối lỗi thời. Nhưng cho dù trên người anh ta có mặc quần áo rẻ tiền, vẫn mang lại cho người khác một khí chất không thể tả được.
Nước da ngăm đen, nhưng cơ thể lại vô cùng cường tráng, gương mặt đường nét rõ ràng, không thể nói là đẹp trai, nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Đặc biệt là đôi mắt sáng đó, càng mang lại cảm giác sáng ngời.
“Cao thủ, mầm mống tốt.”
Khi nhìn thấy người đấy, trong đầu Trần Hùng vô thức nảy ra hai chữ.
Loại cảm giác đó, giống như năm đó khi Trần Hùng thu nhận tân huyết mới của Tổ chức Thiên Tội vậy, lọai cảm giác lần đầu tiền nhìn thấy nhóm người Gora và Phật Ẩn.
Người này tuyệt đối không hề đơn giản.
Hơn nữa, Trần Hùng lại đặc biệt chú ý đến túi vải đen trên lưng người thanh niên này. Mặc dù anh không thể nhìn thấy bên trong đựng thứ gì, nhưng lại cảm thấy không thể hiểu nổi mà khơi gợi sự hứng thú của anh.
Viễn Quân Dao ở bên cạnh vốn dĩ đang tức giận, khi nhìn thấy người thanh niên đó tiến vào cửa, cô ta cũng ngẩn ra mấy giây.
Có một loại cảm giác không rõ ràng đột nhiên ập đến trong lòng Viễn Quân Dao, cô ta cũng không biết rốt cuộc là cảm giác gì, dù sao vào khoảnh khắc đó, trái tim Viễn Quân Dao đột nhiên đập nhanh.
Sau khi thanh niên đó đi vào quán cà phê thì bắt đầu nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Hùng và Viễn Quân Dao.
Nói chính xác thì anh ta đang nhìn về phía Viễn Quân Dao.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Viễn Quân Dao lại đập nhanh.
Trong giây phút đó, cảm giác tức giận vừa rồi trong lòng cô ta đột nhiên biến mất. Có điều cô chủ Viễn là một người thù dai, mặc dù trong lòng cô ta đã không còn tức giận nữa, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ vô cùng tức giận.
Lúc này, Viễn Quân Dao đã đoán được thân phận của người thanh niên đó rồi.
Trên thực tế, thanh niên đó đã bước nhanh về phía Viễn Quân Dao, khi đi qua, trong tay anh ta còn cầm một bức ảnh, anh ta liên tục nhìn bức ảnh này mấy lần, hình như đang xác định.
Cuối cùng, trên mặt thanh niên xuất hiện một nụ cười lịch sử và tỏa nắng, anh ta giơ tay về phía Viễn Quân Dao: “Xin chào, cô là Viễn Quân Dao đúng không? Rất vinh hạnh vì có thể gặp cô ở đây, tôi là Ngô Trung Kiên.”