Lại một tiếng rống oanh tạc nữa vang lên, hai dải xích sắt ghim sâu trong bả vai Thái Tuế cứ thế bị ông ta kéo thẳng ra ngoài, ném xuống mặt đất.
Máu tươi phun ra, nhiễm đỏ nửa người trên của ông ta, nhưng trên mặt Thái Tuế lại không có bất kỳ vẻ đau đớn nào, giống như người này vốn không hề có dây thần kinh biết đau.
Ông ta cất bước đạp bộ về phía trước, 300 hòa thượng phía dưới đồng loạt lùi về sau, nhường ra một con đường cho ông ta.
Từ Vân khoác áo cà sa đi tới trước, chắp tay trước ngực, nói một tiếng "A di đà Phật".
"Thí chủ Thái Tuế, lần này ra tháp, hy vọng thí chủ về sau có thể hạ đao nhẹ, đạp đất... ”
“Hòa thượng câm miệng đi! Mi không có tư cách dạy dỗ ta!"
Thái Tuế dứt khoát cắt ngang lời Từ Vân: "Lão cam nguyện bị trấn áp dưới Tháp Kim Lôi này mười năm là bởi vì lão bại dưới tay Từ Hàng! Giờ kỳ hạn mười năm đã kết thúc, lão không muốn có bất kỳ liên quan gì với Chùa Kim Lôi các người!"
Sau khi nói xong, Thái Tuế tiếp tục đạp bước, đi thẳng về phía lối ra Chùa Kim Lôi.
300 hòa thượng ở đây đều nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc này ngoài Tháp Kim Lôi, mười mấy chiếc Land Rover đã chờ sẵn từ lâu.
Toàn bộ cửa xe đều được mở ra, hàng trăm người đi từ trên xe xuống, xếp thành hàng chỉnh tề, chờ Thái Tuế ra ngoài.
Cuối cùng, cổng lớn Chùa Kim Lôi mở ra, Thái Tuế trước ngực còn chảy máu tươi và Từ Vân cùng vài trưởng lão Chùa Kim Lôi theo sau, chậm rãi đi ra.
“Cha nuôi!”
Tôn Tề Thiên kích động hô một tiếng, dưới sự theo chân của tam đại vương bài và sáu giám đốc, bước nhanh về phía Thái Tuế nghênh đón.
“Cung nghênh cha nuôi ra tháp.”
“Cung nghênh Thái Tuế ra tháp.”
Trong khoảnh khắc, âm thanh của hàng trăm người vang vọng lên tận trời cao. Sau khi Tôn Tề Thiên nhìn thấy bả vai không ngừng chảy máu kia của Thái Tuế, lông mày lập tức nhíu lại.
“Đám hòa thượng các người làm gì đây!? Các người thật to gan!”
Tôn Tề Thiên tức giận, có vẻ ông ta cho rằng tình trạng hiện tại của Thái Tuế là do đám hòa thượng ở Chùa Kim Lôi làm ra, thậm chí còn định hạ lệnh giết sạch toàn bộ Chùa Kim Lôi ngay lập tức.
“Câm mồm.”
Nhưng Thái Tuế lại ngăn Tôn Tề Thiên, nói: “Vết thương trên người ta không liên quan tới Chùa Kim Lôi. Về nhà."
Tôn Tề Thiên vội vàng gật đầu, nếu Thái Tuế nói như vậy, ông ta không dám nhiều lời nửa câu nữa, vội vàng ra lệnh cho người mở cửa một chiếc xe Land Rover, sau đó theo Thái Tuế ngồi lên xe.
Mọi người cũng đi theo trở về xe Land Rover, xe được khởi động, đoàn xe thật dài theo đường cũ quay ngược về, rời khỏi Chùa Kim Lôi.
Trên xe, Tôn Tề Thiên ngồi bên cạnh Thái Tuế, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Mà Thái Tuế giống như không hề hấn gì, nhìn phong cảnh khắp nơi bên ngoài từ cửa kính xe.
Mười năm không thấy mặt trời, so với ngồi tù mười năm còn xa lạ hơn, Thái Tuế dường như đang tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài.
“Thay đổi nhiều thật.”
Nhìn kiến trúc bên ngoài. Mười năm qua đi, thế giới thay đổi thật sự quá nhiều, nhưng dã tâm trong lòng Thái Tuế kia vẫn không hề biến đổi như cũ.
“Cha nuôi, vết thương trên người cha có nặng lắm không? Do con thất trách, không dẫn theo bác sĩ đi cùng."
Thái Tuế cười bình thản, nói: "Chút vết thương này không đáng ngại, có điều muốn khôi phục trong thời gian ngắn thì ta còn cần phải tìm được Kim Sang Dược nhà họ Hứa để lại. Như vậy ta mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất."