Kiều Tiết Dũng giật bắn cả người, rất hiển nhiên cậu ta vô cùng sợ Kiều Tiết Thanh này.
Cậu ta vội vàng nói: “Anh cả, vốn dĩ những chậu hoa này có thể nở đẹp như thế không phải là vì mấy ngày nay em chăm sóc tốt, mà là vì từ khi bắt đầu bọn chúng đã được anh chăm sóc rất tốt, chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì tới em cả.”
“Đúng là như thế không?” Kiều Tiết Thanh nheo mắt nói: “Nhưng mà cũng vào mùa này năm ngoái nhưng loại hoa trong nhà hoa này của anh đều chết hơn nửa.”
“Chuyện này...”
Trán Kiều Tiết Dũng trong lúc nhất thời liền bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi dày đặc, trong thời gian ngắn cậu ta không biết nên trả lời thế nào cho đúng.
“Có thể là... có thể là hoa năm nay không giống hoa năm trước.”
Bộp...
Cũng không biết là Kiều Tiết Thanh không đứng vững hay là do anh ta cố ý nhưng vòi hoa sen trong tay anh ta lại đột nhiên rơi xuống đất.
Kiều Tiết Thanh đang chuẩn bị khom người xuống nhặt lên nhưng mà Kiều Tiết Dũng đã nhanh hơn anh ta một bước mà cúi người xuống cầm cái vòi hoa sen đó lên.
Lúc này, khi cậu ta nhìn thấy đôi giày da được được chế tạo thủ công cao cấp đẳng cấp thế giới mà Kiều Tiết Thanh đang mang dính một ít bùn đất thì lại giống như mới phát hiện được chuyện gì đó không thể tưởng tượng được vậy.
“Anh cả, giày của anh bẩn rồi, để em lau cho anh.”
Nói xong, cậu ta còn chưa đợi Kiều Tiết Thanh đồng ý thì đã chủ động dùng tay áo của chính mình, bắt đầu chà lau giày cho Kiều Tiết Thanh.
Cậu ta chà lau vô cùng nghiêm túc, cứ giống như mình đang lau chùi cho một tác phẩm nghệ thuật cực kì quý giá vậy, chỉ sợ bỏ sót bất cứ một chi tiết nhỏ nào.
Kiều Tiết Thanh híp mắt nhìn Kiều Tiết Thanh đang bày ra dáng vẻ hèn mọn không khác gì một con chó đang cúi trước mặt mình, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một độ cong đầy đắc ý.
“Bản lĩnh gì khác thì chẳng có, nhưng kĩ thuật nịnh nọt hèn mọn như một con chó thì không ai sánh lại.”
Kiều Tiết Dũng ngẩng đầu, cậu ta đẩy kính mắt một cái rồi cười nhẹ nói: “Có thể phục vụ cho anh cả là tốt rồi, đó đều là những chuyện em nên làm.”
“Cút đi, cậu mà còn chà nữa thì chắc cả lớp da trên giày tôi cũng bị cậu chà tróc hết luôn mất, cậu cũng biết trong mắt tôi không thể chấp nhận được bất cứ một tì vết nào mà.”
Nói xong thì Kiều Tiết Thanh liền trực tiếp cởi đôi giày đang mang trên chân ra, người làm đang đứng bên cạnh lập tức liền mang tới cho anh ta một đôi giày khác mới tinh.
Sau khi anh ta mang giày xong thì lại vỗ lên bả vai Kiều Tiết Dũng một cái nữa, anh ta nói: “Cậu mang đôi giày này đi vứt đi, đương nhiên là nếu cậu muốn mang thì cậu cũng có thể mang về dùng, cứ coi như đây là thù lao cho việc cậu chăm sóc đám hoa hoa cỏ cỏ ở đây giúp tôi mấy ngày nay vậy.”
Kiểu Vân Pháp vội vàng gật đầu nói cảm ơn, trên mặt cậu ta không hề lộ ra một chút vẻ bất mãn nào mà ngược lại còn mang đầy ý cảm kích.
“Ha ha.”
Kiều Tiết Thanh quay đầu lại nhìn người làm đang đứng bên cạnh mình, vừa giống như đang thì thào tự nói chuyện một mình vừa giống như đang nói chuyện với người làm bên cạnh.
“Một kẻ yếu đuối nhu nhược như vậy, giống hệt như một con chó vậy, vậy mà tôi lại đi lo lắng tương lai nó sẽ tranh đoạt vị trí gia chủ nhà họ Kiều với tôi, cậu nói xem có phải tôi đã nghi thần nghi quỷ nhiều quá rồi không?”
Tên người làm đang đứng bên cạnh câm như hến, anh ta nào dám trả lời nửa chữ cơ chứ.
Lúc này Kiều Tiết Thanh đã đi thẳng tới phòng khách của ngôi biệt thự này, lúc bấy giờ Lý Diệu Hương đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi anh ta từ lâu.
Nếu so sánh Lý Diệu Hương lúc này với Lý Diệu Hương kiêu căng ngạo mạn thường ngày thì có thể nói hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lúc này cô ta đang ngồi thẳng người trên ghế sofa, đến cả uống trà cô ta cũng chỉ dám mân mê uống từng hớp từng hớp thật nhỏ, trông cực kì giống như con gái gia đình danh giá có giáo dục.
Nếu như đổi lại là trước kia thì Kiều Tiết Thanh đã vui vẻ mà chạy vụt tới ôm chầm cô ta vào lòng, mà lần này thì lại khác, lần này Kiều Tiết Thanh lại không chủ động đi về phía Lý Diệu Hương nữa.
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, trong thời gian ngắn liền kiến cho trong lòng Lý Diệu Hương thấp thỏm không yên.