Liệu họ có bị khuất phục trước mình?
Hay Ngô Quế Anh sẽ vì cứu Trần Kỳ Lâm mà tự mình tới cửa xin lỗi?
Trần Hùng không hy vọng Ngô Quế Anh sẽ đối xử với anh như cháu trai của bà, nhưng hiện giờ Trần Hùng cũng dùng năng lực của mình để chứng minh, anh không phải là tai tinh nhà họ Trần, Trần Kỳ Lâm hoàn toàn không giống như anh, không biết vì sao Ngô Quế Anh gọi mình là tai tinh chỉ vì một sai lầm nho nhỏ?
Mặc dù Trần Hùng hận Ngô Quế Anh, hận toàn bộ nhà họ Trần, nhưng trong sâu thẳm trái tim anh, anh cũng khao khát tình cảm mà đáng ra anh nên được nhận.
Ngay cả khi chỉ có rất ít!
Gora đi tới, sau đó đưa cho anh một điếu thuốc: “Mỗi khi gặp phải chuyện phiền phức, lúc nào cũng thấy anh ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, anh muốn cùng mặt trăng mặt trời tranh nhau phát sáng sao?”
“Đại ca, sao tôi cứ có cảm giác bây giờ anh thay đổi rồi.”
“Thay đổi?”
Trần Hùng cầm bật lửa trong tay Gora, chế nhạo rồi, nói: “Thay đổi chỗ nào?”
“Anh trở nên do dự, thiếu quyết đoán, ngay cả một người cũng không dám giết, không giống anh lắm.”
Gora duỗi eo hồi lâu rồi nói: “Có lẽ, tôi không hiểu tình cảm gia đình, ai bảo tôi sinh ra không được cha mẹ yêu thương chứ, cho nên có đôi khi mồ côi từ nhỏ cũng không có gì là không tốt.”
“Ít nhất tôi sẽ luôn giữ một cái đầu lạnh khi đối mặt với kẻ thù.”
Trần Hùng nheo mắt lại, hít sâu điếu thuốc trong tay rồi nói: “Thật ra, tôi chỉ muốn một câu trả lời.”
“Hả?” Gora quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Trả lời kiểu gì.”
“Tôi cũng không biết.”
Trần Hùng đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh bể bơi rồi ngã tự do xuống bể bơi.
Mãi đến gần hai phút sau, Trần Hùng mới rời khỏi mặt nước.
Anh chỉ lơ lửng trên mặt nước, nhìn mặt trời trên bầu trời, dường như cả thế giới dần dần trở nên mờ ảo.
Trần Hùng từ trong bể bơi đứng lên, Gora ở bên cạnh đưa khăn tắm cho anh.
“Điện thoại của anh đổ chuông, ngay khi anh vừa nhảy xuống bể bơi.”
“Ai gọi?” Trong lòng Trần Hùng có một tia gợn sóng.
Thật ra anh đang đợi cuộc gọi từ nhà họ Trần, nhưng từ khi tin tức được truyền cho đến hiện tại, cũng chỉ có Trần Tôn Long gọi điện thoại tới.
Nhưng Trần Hùng không muốn trả lời cuộc điện thoại của Trần Tôn Long, mà là điện thoại của ông cụ.
Anh muốn biết trong lòng ông cụ đang nghĩ gì. (làm theo trong bảng ghi lão thái quân là ông cụ chứ thật ra theo cốt truyện thì cảm giác lão thái quân là Ngô Quế Anh: phải là bà cụ mới đúng)
Đồng thời, anh đã tưởng tượng rằng ông cụ sẽ mềm lòng và chịu thua, nhưng đó chỉ là những hy vọng xa vời.
Nếu Trần Hùng biết Ngô Quế Anh muốn mượn tay Hạng Ương giết mình, không biết Trần Hùng sẽ nghĩ như thế nào.
“Thanh Long?”
Khi anh nhìn thấy người gọi đến là Thanh Long, trái tim Trần Hùng lỡ một nhịp.
Điều anh lo lắng nhất dường như đã xảy ra.
“Thanh Long, có chuyện gì sao?”
Trần Hùng trả lời điện thoại, trong giọng nói không mang theo một tia cảm xúc.
Thanh Long ở đầu bên kia điện thoại trả lời: “Trần Hùng, tôi nói ngắn gọn thôi, lần này anh làm quá tay rồi, cấp trên yêu cầu anh lập tức thả Trần Kỳ Lâm ra.”