“Trần Hùng!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Diệu Hương tràn đầy vẻ hung ác, thậm chí cái răng bạc đó sắp cắn ra máu luôn rồi.
“Trần Hùng, tôi không giết được cả nhà anh, Lý Diệu Hương tôi đây thề không làm người.”
Sau đó Lý Diệu Hương cầm lấy một ống kim tiên ở bên cạnh lên, rồi không ngừng đâm lên trên người vị đạo diễn râu rậm, người đàn bà này giống với người em trai Lý Chiến Minh của cô ta, vẻ bề ngoài thì trong sáng, nhưng trên thực tế lại là người cuồng bạo lực.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh còn có hai người đàn ông đang đứng.
Trong đó có một người là người đại diện của Lý Chiến Minh và Lý Diệu Hương - Dương Tinh Thần.
Mà người còn lại là một người đàn ông Địa Trung Hải, ông ta tên Dư Tấn Mạnh, là chủ tịch hội đồng quản trị của Tinh Tú.
Lúc này, Dư Tấn Mạnh vô cùng lo lắng, quay qua nói với Dương Tinh Thần ở bên cạnh: “Chuyện lần này, thật sự làm lớn chuyện rồi, không chỉ Lý Chiến Minh bị trở thành người thực vật, nghe nói cái cậu Sơn Dương của nhà họ Kiều cho dù có thể cứu sống lại được, sợ là cả đời này đều phải nằm trên giường.”
“Lý Chiến Minh chính là em vợ tương lai của cậu cả Kiều, mà Sơn Dương lại là vệ sĩ thân cận của cậu cả Kiều. bây giờ cả hai người họ đều xảy ra chuyện, chỉ sợ rằng cậu cả Kiều phát điên mất.”
Dương Tinh Thần cũng nhíu mày nói: “Nguyên nhân dẫn tới sự việc này, ngay từ khi bắt đầu kết thù với cái tên Trần Hùng ở thành phố Bình Minh kia, đều có liên quan tới Tinh Tú của chúng ta.”
“Mà lần này nguyên nhân xảy ra sự việc như vậy cũng là bởi vì Tinh Tú của chúng ta đã thu mua lại Minh Hạ để đối phó với Phùng Tuyết. Mặc dù tất cả đều do Lý Chiến Minh sắp xếp, nhưng đến lúc Kiều Tiết Thanh thực sự truy xét việc này, chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Cả hai người đều vô cùng lo lắng, cuối cùng, Dương Tinh Thần mở miệng nói: “Kiều Tiết Thanh thích Lý Diệu Hương như vậy, hơn nữa Sơn Dương cũng là con át chủ bài của nhà họ Kiều, chuyện lần này, chắc chắn Kiều Tiết Thanh sẽ ra tay.”
“Trước đó anh ta có ra nước ngoài, hai ngày tới sẽ về nước, đến lúc đó cái tên Trần Hùng của thành phố Bình Minh đó chắc chắn chạy không thoát. Vì để tránh cho việc anh ta tính sổ, bây giờ chúng ta phải đi làm một số việc để đền bù trước mới được.”
“Làm như thế nào?” Dư Tấn Mạnh hỏi.
Dương Tinh Thần suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “chúng ta chắc chắn không có bản lĩnh đi đối phó với cái tên Trần Hùng đó, nhưng chúng ta có thể đối phó Phùng Tuyết.”
“Ừm.”
Dư Tấn Mạnh bỗng nhiên kịp phản ứng lại, là một ông lớn trong ngành giải trí ở miền Nam, hai người Dư Tấn Mạnh và Dương Tinh Thần bọn họ muốn giải quyết một ngôi sao, thật sự là điều rất đơn giản.
Khoảng một giờ sáng, Trần Hùng đã lãi xe về đến thành phố Bình Minh, sau đó trực tiếp đưa Trương Ánh đến một bệnh viện ở thành phố Bình Minh.
Trên thực tế, sau khi được Trần Hùng xử lý cho, bây giờ Trương Ánh không cần thiết phải đưa tới bệnh viện. Tuy nhiên để đề phòng lỡ như xảy ra việc gì, cuối cùng bọn họ vẫn đưa Trương Ánh tới đó.
Mới đến bệnh viện chẳng bao lâu, Lâm Ngọc Ngân cũng vội vàng lái xe tới đây. Sau khi biết Trương Ánh không xảy ra việc gì lớn, hòn đá nặng treo trong lòng cô cuối cùng cũng được hạ xuống.
Phùng Tuyết vẫn cứ luôn ở bên cạnh Trương Ánh, đi qua đi lại suốt một ngày. Lúc này nhìn Phùng Tuyết cũng rất mệt mỏi, cả tinh thần cũng mệt mỏi như vậy.
Đồng thời, Phùng Tuyết cũng vô cùng tự trách, dù sao Trương Ánh vì bảo vệ cho cô ấy nên mới thành ra như vậy.
“Phùng Tuyết, đừng lo lắng nữa, Trương Ánh chỉ bị thương ở bên ngoài một chút thôi, ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày là không sao rồi.”
Lâm Ngọc Ngân đi qua an ủi Phùng Tuyết, muốn cô ấy cùng với cô qua biệt thự tắm rửa rồi thay quần áo, trông Phùng Tuyết lúc đó thực sự quá nhếch nhác rồi.
Phùng Tuyết ban đầu còn từ chối ý tốt của Lâm Ngọc Ngân, bởi vì cô ấy lo lắng Trương Ánh ở lại bệnh viện sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vì để khiến cho Phùng Tuyết không lo lắng nữa, Trần Hùng trực tiếp kêu Lý Minh sắp xếp bảy tám thuộc hạ tinh nhuệ qua đây, chuyên phụ trách bảo vệ Trương Ánh suốt hai mươi tư giờ, bấy giờ mới khiến cho Phùng Tuyết yên tâm hơn.
kì thực nơi đây là thành phố Bình Minh, thử hỏi xem tại thành phố Bình Minh này, có ai dám động đến người của Trần Hùng anh không?