Con dao phi qua lớp kính, sau đó xuyên qua mắt nó, đâm xuyên qua đầu. Cuối cùng cả Falcon và con dao đều cắm chặt trên bức tường, “tí tách”, máu tươi từ lưỡi dao rỏ xuống mặt đất. Falcon đang bay trên trời bỗng chết không nhắm mắt.
Trần Hùng đúng là người mười phần vẹn toàn, phi dao, sử dụng ám khí, cái nào anh ta cũng thành thạo. Con dao mà anh ta tùy tiện phóng ra có lực như một khẩu súng bắn tỉa. Thật quá đáng sợ và khác thường! Ba người ở đằng kia đều nhìn thấy rõ ràng một màn này của Trần Hùng dùng dao phóng thẳng vào sọ của Falcon mà không cần phóng đến lần thứ hai. Điều này đơn giản đã cho thấy khả năng bắn súng của Trần Hùng là không cần bàn cãi. Chỉ trong chốc lát, ngay cả Minh Thành cũng cảm thấy da đầu có phần run lên. Hắn đã quá coi thường Trần Hùng rồi. Nói như vậy thì Trần Hùng cũng thuộc dạng cao thủ đẳng cấp thế giới, ngay cả Dạ Tu La và cha nuôi của hắn là Đường Cát Khả Đức đều thua dưới tay anh ta. Thủ hạ của Dạ Tu La là Minh Thành sao có thể là đối thủ của Trần Hùng cơ chứ.
“Có kinh hãi không? Lo lắng không?”
Trần Hùng cười khà khà, trong tiếng cười còn pha chút châm chọc. Minh Thành he hé mắt, người mặc áo đen ở sau hắn cùng với Hoa Hồng Đen lao về phía Trần Hùng. Trần Hùng quay đầu lại nói với Thẩm Đại Lực: “Tên mặc áo đen này so với cậu có phần mạnh hơn đấy.”
“Nếu hôm nay cậu có thể xử lý hắn, thì cậu sẽ giống người anh em bị nhốt đêm qua, hoàn thành bài kiểm tra thứ nhất của tôi, thuận lợi thăng cấp.”
Thẩm Đại Lực đầu óc đơn giản vốn chẳng hiểu ý của Trần Hùng là gì. Nhưng so với hồ, cậu trong lòng duy nhất chỉ biết rằng phải tự tay đánh gục đối thủ.
“Ầm!”
Kẻ mặc áo đen kia đã giáng một đấm xuống phía Thẩm Đại Lực ở bên này. Đúng lúc Thẩm Đại Lực phản công, kẻ này đã nện một đấm vào ngực của cậu. Một quyền long trời lở đất mà Thẩm Đại Lục thân thể cao lớn chỉ lùi về sau nửa bước. “Đau quá!”
Thẩm Đại Lực theo bản năng gầm lên một tiếng, sau đó liền xoay nắm đấm, hướng về phía kẻ mặc áo đen. Kẻ đó có chút giật mình. Hai bên đối thủ nhanh chóng đứng lên.
Bên này, Trần Hùng đi về phía của Minh Thành. Hơi thở trên người hắn đột ngột hắt ra. Mọi thứ xung quanh dường như phút chốc biến thành lãnh địa của hắn. Hoa Hồng Đen bặm môi với son bóng màu đen, tung roi da về phía Trần Hùng. Chiếc roi da của cô ta có thể làm vỡ tan tấm kính. Nếu trước mặt å Hoa Hồng Đen là một tấm bia đá, thì ả có thể dùng roi da cắt tấm bia đá thành 2 nửa. Nhưng Trần Hùng cũng thờ ơ, chẳng thèm quan tâm.
“Rắc!”
Đánh trúng một chưởng, lấy lực đánh lực, anh đem chân của Hoa Hồng Đen đánh gãy, cong lên thành một vòng cung đáng sợ. Ngay khi cô hét lên, Trần Hùng đã dùng dao chém vào cổ cô. Đầu lìa khỏi cổ. Việc này khiến Minh Thành toàn thân cứng đờ. Hắn vẫn luôn cho rằng cao thủ đệ nhất thế giới cùng lắm là như chủ nhân Dạ Tu La của hắn mà thôi.