Lúc đầu việc kinh doanh của nhà họ Tống thất bại, mẹ chỉ nói bóng gió một chút, bố mẹ của Tống Phi Phi đã chủ động tới tận đây.
Kiến Phong, một gia đình nhỏ bé như vậy, trong tương lai hoàn toàn không thể giúp được con trong sự nghiệp.
Hơn nữa, bọn họ chỉ hám lợi trước mắt, hoàn toàn không thể xứng với nhà họ Hoắc của chúng ta, và Tống Phi Phi cũng không xứng với con! Cô ta chẳng qua là… ” “Câm miệng!”
Hoäc Kiến Phong hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời bà ta..
Anh nhìn vào mắt bà ta, trong mắt hiện lên vẻ hận thù: “Vậy nên mẹ thà tìm một kẻ ngốc cho con sao?” Đó sao có thể là bà ta tìm được? Đó rõ ràng là bà cụ tìm mài Khi Vũ Tuyết Như đang định giải thích, cửa phòng sách bị đẩy “sầm”‘ một tiếng ra..
Dì Mãn đỡ bà cụ Hoắc bước nhanh vào..
“Kiến Phong, sao cháu có thể nói như vậy về Thục Nhĩ?” Bà cụ Hoắc một tay ôm lấy dì Mẫn, chống gậy bước vào cửa nghiêm nghị nói: “Con bé là vợ của cháu, con bé không phải kẻ ngốc.
Chỉ là suy nghĩ của con bé đơn giản, chứ không hề ngốc chút nào.” Nhìn thấy bà cụ, vẻ lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong nhanh chóng được thu lại..
Anh cụp mi xuống, che đậy cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi bà, vừa rồi là cháu đã lỡ lời.” Câu nói của anh quả thực không phải cố Vũ Tuyết Như giật mình..
May mắn thay, những lời vừa rồi chỉ là nghĩ tới, vẫn chưa kịp nói ra..
Bà ta phản ứng lại và ngay lập tức nở một nụ cười chột dạ: “Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?” “Bản thân các con đã làm gì mà trong lòng còn không rõ sao?” Bà cụ Hoắc quay sang Vũ Tuyết Như với giọng điệu không kiên nhãn: ‘Mẹ không muốn hỏi hay quan tâm đến những chuyện lộn xộn của các con, nhưng nếu ai làm chuyện tổn thương tới Thục Nhị, thì đừng trách mẹ không khách sáo.” Dù đôi mắt vẫn còn mờ đục, những khắp người bà cụ vẫn toát lên vẻ tức giận nghiêm nghị..
“Đâu có, mẹ, bọn con đều biết con bé là bảo bối trong lòng mẹ, không ai làm tổn thương tới con bé đâu.” Vũ Tuyết Như nhìn Hoắc Kiến Phong nói thêm: “Vừa rồi Kiến Phong giận con, nên mới ăn nói hồ đồ như vậy.
Mẹ cũng biết đấy, Kiến Phong vẫn luôn là người bảo vệ con dâu nhất mà..
Bà cụ Hoắc đập mạnh chiếc gậy: “Con biết là tốt.
Ngoài ra, tại sao Tống Phi Phi lại trở về vào lúc này? Hơn nữa còn trực tiếp tìm tới tận cửa? Trong lòng con phải nghĩ cách giải quyết đi.
Nếu chuyện này có ảnh hưởng hay tổn thương đến Thục Nhi, mẹ sẽ là người đầu tiên tra hỏi người mẹ thích lo chuyện bao đồng như con đấy!” “Vâng vâng.”
Vũ Tuyết Như nhíu chặt mày, vội vàng gật đầu đồng ý: “Con dâu nhất định phải làm theo chỉ dạy của mẹ, mau chóng giải quyết việc nhà họ Tống..
Ngoài miệng bà ta nói “mau chóng”
, nhưng thân hình lại không di chuyển..
Bà cụ Hoắc đảo đôi mắt đục ngầu, lạnh lùng nói: “Vậy con còn không đi đi?” “Hả?”
Vũ Tuyết Như sững người..
Bà ta vừa đến, bà ta còn rất nhiều lời muốn giải thích với Hoắäc Kiến Phong! Nhưng nhìn dáng vẻ của bà cụ, rõ ràng bà cụ không định cho bà ta thêm một cơ hội để nói nữa..
Vũ Tuyết Như nghiến răng: “Vậy mẹ, Kiến Phong, con về trước đây, hai người từ từ nói chuyện.” Hoắc Kiến Phong không nói lời nào, thậm chí còn không thèm nhìn Vũ Tuyết Như..
Bà cụ Hoắc buông tay dì Mẫn ra..
Dì Mãn biết chuyện, lập tức nói: “Bà, tôi tiễn bài” Vũ Tuyết Như cười, khách sáo nói: “Không sao, không sao, tôi tự đi là được.” Bà ta quay lại, sắc mặt lập tức chìm xuống..
Bà già này cảnh giác với mình còn hơn trộm, không phải là sợ mình đứng ở cửa nghe lén sao? Có cần phải tỏ thái độ rõ ràng như vậy không? Dì Mẫn không lên tiếng, giữ một nụ cười lịch sự, tiếp tục tiễn Vũ Tuyết Như ra ngoài cổng Nam Uyển..
Trong phòng sách chỉ có hai bà cháu..
Bà cụ Hoäc thở dài, an ủi nói: “Kiến Phong, bà nội biết cháu cảm thấy khó chịu..
Bà không muốn can thiệp vào chuyện của người trẻ, nhưng cháu phải hiểu rằng, làm người nên phải hướng về phía trước.
Chuyện quá khứ, và những chuyện nên cho qua thì hãy để nó qua đi!” Hoắc Kiến Phong thành khẩn trả lời, “Bà nội đừng lo lắng, cháu biết.” “Thục Nhi là một đứa trẻ tốt và trung thực.
Có thể con bé không thông minh như những người khác, nhưng con bé đối xử với cháu chân thành và đặt cháu lên trên hết..
Cháu không thể làm tổn thương một người như vậy, hiểu không?” “Cháu hiểu rồi.”
Hoắc Kiến Phong gật đầu, cảnh tượng đưa Ôn Thục Nhi đến trung tâm mua sắm vô thức hiện ra trước mắt..
Gô nói: Anh đến đây để mua đồ cho cô gái anh thích à? Cô nói: Cô ấy là người phụ nữ anh thích, Kiến Phong, không phải người phụ nữ khác! Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, cháu đã hứa với cô ấy là sẽ không để ai làm tổn thương cô ấy nữa, kể cả cháu!” Trái tim treo lơ lửng của bà cụ Hoäc cuối cùng đã hoàn toàn được buông bỏ..
Nếp nhăn trên mặt bà cụ giãn ra: “Được rồi.
Bà biết Kiến Phong nhà chúng ta là một cậu bé ngoan! Đương nhiên, Thục Nhi cũng vậy! Vậy nên, các cháu nhất định phải hòa thuận cho bà nội nhé.” Bất cứ lúc nào, bà cụ cũng không bao giờ quên khen ngợi Ôn Thục Nhi..
Cơ thể căng thẳng của Hoắc Kiến Phong hơi hơi thả lỏng, khóe miệng khẽ cong: “Cám ơn bà nội, đã để bà phải lo nghĩ rồi.” “Thằng bé ngốc nghếch, bà là bà nội của cháu mà”
Bà cụ Hoäc liếc anh bằng đôi mắt mờ mịt..
Bà cụ chống nạng xoay nửa vòng tròn, và hét vào khoảng không: “Dì Mẫn.” “Tới đây.” Dì Mẫn trả lời rồi đẩy cửa bước vào ngay..
Nhìn thấy bà cụ đưa tay ra, lập tức tiến lên nắm lấy, nhẹ giọng nói: “Đi về sao?” “ve” Bà cụ Hoắc trong lòng khoan khoái, giọng nói vui vẻ..
“Bà nội, cháu tiễn bà.” Hoắc Kiến Phong di chuyển xe lăn, nhưng lại bị bà cụ ngăn lại: “Không cần đâu..
Đứa trẻ ngoan ngoãn, bà nội hiểu được trong lòng, cháu ngồi thêm một lát đi!” Muốn buông bỏ hoàn toàn được 1 người, đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy? Hoắc Kiến Phong không cố chấp: “Được, vậy bà nội, bà đi cẩn thận!” Bà cụ Hoắc cười đắc ý..
Dì Mẫn gật đầu với Hoắc Kiến Phong..
Hai người từ từ rời đi..
Cửa phòng sách bị đóng lại, vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong lập tức trầm xuống.