Trên lễ đài, một nhà đại vương tử Hồng Mẫn và một nhà Nhị vương tử Hồng Tuấn đều thay đổi sắc mặt.
Đại Vương Phi ôm con trai trên tay, thấp giọng căm giận nói: "Dựa vào cái gì? Nó không phải lớn hơn một tháng so với Tiểu Trác sao? A Mẫn của chúng ta mới mà người đầu tiên có quyền thừa kế vương vị."
Nhị Vương Phi oán hận phụ họa nói: "Cũng không phải chứ, nếu không thì cũng còn Tiểu Quang Tiểu Lượng của chúng ta, như thế nào có thể trực tiếp đến lượt nhà của chú Ba vậy? Nếu là chú.
Ba thì chúng ta cũng còn có thể miễn cưỡng nhịn, vậy mà lại là con của hắn, tính sao hay quá vậy?" Hồng Mẫn cùng Hồng Tuấn nhìn nhau, không nói gì, sắc mặt đều đen như đáy nồi.
Chúng đại thần từ trong kích động và hưng phẩn cũng tỉnh táo lại, cũng dần dần cảm thấy có chút không ổn.
Dù sao chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, hiện tại lạ đưa ra quyết định như vậy thì có phải là quá sớm hay không?.
Nhưng không chờ mọi người mở miệng, Tiêu Nhi liền chủ động cự tuyệt nói: "Phụ vương, mẫu hậu, cảm ơn mọi hai người yêu thương Vân Thiên, cũng cảm ơn mọi người ủng hộ Vân Thiên.
Nhưng tấm lệnh bài này lại có quan hệ đến tương lai nước Thanh Bạch ta, Vân Thiên hiện tại mới năm tuổi, thật sự gánh không dậy nổi phần trách nhiệm này, xin phụ vương cùng mẫu hậu hãy thu hồi quyết định này."
Đừng nói nó không phải con trai ruột của Hồng Liệt, cho dù là thật thì quyết định này cũng quá qua loa rồi.
Vân Thiên mới năm tuổi, cô không thể để cho con mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hồng Liệt giữ chặt cô, dùng giọng nói ôn nhu trấn an nói: "Noãn Noãn, em yên tâm, có phụ vương cùng mẫu hậu dốc lòng tài bồi.
Còn có anh cùng các vị Vương Công, các đại thần dốc lực phụ tá.
Tin tưởng trong tương lai Vân Thiên nhất định có thể trở thành một người đủ tư cách thừa kế vương vị."
"Đúng vậy a! Noãn Noãn, em yên tâm, quyết định này không phải là do chúng ta nhất thời xúc động, mà là kết quả bàn bạc kỹ càng của anh và bệ hạ."
Vương Hậu Hoa Đạt dịu dàng cười yếu ớt, cũng giải thích cho Tiêu Nhi nghe, giải thích cho tất cả mọi người ở bên dưới nghe: "Những năm này, chúng ta đã sắp xếp những quan sát và thử nghiệm khác nhau cho tất cả Vương Tử Vương Tôn trong cuộc sống hàng ngày của họ, mà con trai của A Liệt, Tiểu Vương Tôn Vân thiên là người nổi bậc nhất trong các thử nghiệm này."
Ánh mắt của bà nhìn về phía Vân Thiên tràn đầy từ ái và mong đợi: "Vô luận là về trí lực, thể lực, hay là năng lực ứng biến thì Vân Thiên đều hơn xa những bạn cùng lứa tuổi.
Chúng ta tin tưởng chỉ cần đợi một thời gian, bé nhất định có thể có nhiều đất dụng võ, dẫn dắt nước Thanh Bạch chúng ta đi đến tương lai càng huy hoàng."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Đại Vương Phi không hờn giận bẹp miệng nói ra nghi hoặc của tất cả mọi người: "Nhưng mà phụ vương, mẫu hậu, Vân thiên rốt cuộc cũng chỉ có năm tuổi thôi!" "Đúng vậy, mẫu hậu."
Tiêu Nhi cũng phụ họa nói.
Cha mẹ yêu con, tất lâm vào kế sâu xa.
Cô không muốn để cho Vân Thiên đáng lẽ là tuổi vô ưu vô lo mà đã mang gông xiềng nặng nề trên lưng, huống chi bé cũng không phải cốt nhục của vương thất.
Vương Hậu Hoa Đạt sớm đoán được mọi người sẽ có phản ứng này, ôn hòa cười yếu ớt nói: "Đương nhiên, những băn khoăn của mọi người chúng ta cũng đã suy nghĩ đến.
Cho nên tấm lệnh bài này không phải là vĩnh viễn mà chỉ là tạm thời.
Nếu tương lai Vân Thiên phạm sai lầm hoặc là không đạt được thành tựu gì, ta cùng Quốc Vương bệ hạ cũng sẽ xem xét thu hồi."
Mọi người nghe vậy cũng yên lòng, đồng loạt cung kính nói: "Bệ hạ anh minh! Vương Hậu anh minh!".
Hai nhà Hồng Mẫn Hồng Tuấn trao đổi suy nghĩ với nhau, cũng không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Hồng Liệt lại hiện lên sự vui mừng.
Toàn bộ đại sảnh yến hội chỉ có một mình Tiêu Nhi là lo lắng.
Đôi mi thanh tú thiển túc của cô nhìn mọi người chung quanh, lại tìm không được một cơ hội để mở miệng.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Quốc Vương và Vương Hậu cùng nhau đeo tấm lệnh bài Thanh Bạch màu vàng kim lên cho Vân Thiên.
Đây là cung yến vương thất, cô không thể để cho Quốc Vương và Vương Hậu không xuống đài được.
Tiêu Nhi mím môi, khẽ thở dài.
Xem ra, hết thảy chỉ có thể chờ yến hội chấm dứt rồi lại bàn bạc kỹ hơn.
Vân Thiên cúi đầu nhìn lệnh bài, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve, động tác tiêu chuẩn cung kính khiêm tốn tạ ơn Quốc Vương cùng Vương Hậu.
Sau đó lại lễ phép tỏ vẻ cảm tạ đến lời chúc mừng của mọi người, cuối cùng mới trở lại bên người Tiêu Nhi.
Một nhà ba người đang muốn đi xuống lễ đài, Vua Bhumibol bỗng nhiên gọi Hồng Liệt lại: "A Liệt, con đã là cha của Vân Thiên rồi vậy mà lại là đứa con duy nhất của ta chưa chính thức cử hành hôn lễ.
Không phải là con có chuyện muốn nói với mọi người sao?".
Bề rộng bậc thang có hạn, Tiêu Nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vân đi ở phía trước, Hồng Liệt đi ở phía sau.
Hồng Liệt vốn là dự tính đợi lát nữa nói sau, nhưng giờ phút này lại bị Quốc Vương hỏi đến, anh ta cũng không hàm hồ, sảng khoái xoay người trở lại lễ đài: "Đúng vậy, phụ vương, hôm nay đúng thật là con có một việc vô cùng quan trọng muốn tuyên bố, hơn nữa muốn mời mọi người làm chứng cho con."
Tiêu Nhi vẫn còn dẫn theo Vân Thiên xuống đài, lẫn vào trong đám người.
Trong đầu của cô lúc này đều là những phản ứng không giống nhau của mọi người cùng với tương lai khó bề phân biệt của Vân Thiên, căn bản không lưu ý đến Quốc Vương cùng Hồng Liệt đang nói gì.
Trên lễ đài, Hồng Liệt nhìn chăm chú vào thân ảnh yểu điệu của cô gái ấy, trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm lại hiện lên ý cười dịu dàng.
Những âm thanh xì xào bên cạnh anh đều biến thành mơ hồ, anh mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái mà rõ ràng.
"Noãn Noãn, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, thực hiện ước mơ thuở nhỏ của anh.
Em là Thiên Sứ của anh, công chúa tiên cá của anh, và là bác sĩ giỏi nhất ở đất nước Thanh Bạch của chúng ta.
Em không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà điều đáng quý hơn là em có một trái tim Noãn Noãn và nhân hậu.
Em chú trọng vào y dược, quan tâm đến sinh kế của người dân và đã có những đóng góp không thể phai mờ cho sự phát triển của y học và công nghệ ở đất nước Thanh Bạch."
Bên trong con người sáng ngời của Hồng Liệt lóe lên tình yêu nồng đậm, giống như hỏa diễm khiến cho mỗi người ở đây đều có thể cảm giác được phần thâm tình kia.
Mọi người nín thở ngưng thần, nghe anh ta dùng êm tai giọng nói của tiếp tục nói.
"Nhưng mà, Noãn Noãn, em lại luôn cho rằng mình không phải là người nước Thanh Bạch, không chịu chấp nhận tâm ý của anh.
Em luôn nói em phải làm càng nhiều để cho Thanh Bạch phát triển tốt mới có thể đúng tình hợp lý đứng ở bên cạnh anh.
Nhưng em có biết không, không phải là bởi vì em làm không tốt, mà bởi vì anh làm không tốt, là do anh không thể cho em cảm giác an toàn."
"Noãn Noãn, hôm nay nhân dịp buổi tiệc sinh nhật của con trai của chúng ta Vân Thiên, cũng nhân dịp có Phụ Vương Mẫu Hậu cùng các vị Vương Công đại thần làm chứng, anh muốn trịnh trọng nói cho em biết.
Mặc kệ em là người ở nơi nào, mặc kệ nhân sinh của em từng trải qua như thế nào.
Anh đều chân thành thỉnh cầu em gả cho anh, làm vợ của ta, trở thành Vương Phi duy nhất của anh!".
Sau khi Hồng Liệt lớn tiếng nói ra những lời này, một con chim bồ câu trắng từ bên ngoài phòng yến hội bay vào..
Bồ câu trắng là quốc điểu của nước Thanh Bạch, giống như lệnh bài Thanh Bạch, là một loại tượng trưng cho vinh dự.
Bồ câu trắng chuẩn xác đậu trên ngón tay của ở Hồng Liệt, nhả một chiếc nhẫn kim cương lớn vào bàn tay anh.
Hồng Liệt cầm chiếc nhẫn đó, ánh mắt sáng bừng nhìn về cô gái dưới sân khấu, trịnh trọng nói: "Noãn Noãn, em có nguyện ý gả cho anh không?".
Toàn trường đều bị lời nói cuốn hút của Hồng Liệt khiến cho nhiệt huyết sôi trào, không biết là ai hô trước "Gả cho hắn", tất cả mọi người đều hô theo "Gả cho hắn! Gả cho hắn..."