Kenny Đinh đặt tách trà xuống, nhận lấy máy tính bảng, ánh mặt hơi nheo lại.
Thấy anh ta thật sự muốn nhìn, Peter Hoàng lại nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của Đinh Thanh Thanh, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, Thanh Thanh là con gái ruột của anh, anh nghi ngờ con bé như thế được không? Nó chỉ là đứa trẻ, chỉ ham chơi mà thôi, có thể có ý xấu gì chứ? Em đã nói với anh là em cho người kiểm tra khắp thuyền không xảy ra vấn đề gì rồi, anh không tin. Em chấp nhận. Dù sao nhân lực có hạn, khó tránh khỏi nhìn lầm. Nhưng đây là số liệu người máy trí tuệ nhân tạo và hệ thống phân tích ra được, chẳng lẽ còn có thể là giả? Bọn họ thật sự không phải máy móc có tình cảm đâu" "Tôi biết. Nhưng cậu cũng hiểu rõ tôi mà, bây giờ là giai đoạn quan trọng của dự án, tôi tuyệt đối không thể cho phép xuất hiện chút sai lầm nào." Kenny Đinh ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn giữ máy tính bảng trên bàn lại: “Hơn nữa con bé Thanh Thanh kia, cậu không cảm thấy gần đây nó có hành vị hơi khác thường sao?"
Peter Hoàng cười ha ha: "Đại ca, nếu như anh nói cô bé vừa bị thương nặng tính lại nên mấy ngày nay có hơi khác thường thì em thừa nhận. Lúc đó em còn tướng cô bé thật sự bị viên đạn làm hỏng đầu óc! Nhưng bây giờ sự thất chứng minh, con bé đang ôm bụng xấu. Anh thấy con bé giả vờ ngoan ngoãn lên bờ rồi ra ngoài, sau đó tìm về một đám ăn chơi trác táng, vốn chinh là ôm bụng tức muốn tìm Tiêu Nhi trá thù." "Người hầu vừa mới tới nói hai người chạm mặt trên hành lang đã lập tức cẩu xé. Còn hẹn thi đấu, bây giờ có lẽ đang điểm binh điểm tướng rồi. Anh nói thử, tính tình cô bé hiểu thång ganh đua như vậy, những người hiểu chuyện ngoan ngoãn lúc trước kia rõ ràng chính là sợ anh không để cô bé ra ngoài tìm giúp đỡ, lại gây thêm phiền phức cho Tiêu Nhi mà cố ý giả vờ." Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Ảnh mắt Đinh Kenny lóe lên, nhớ tới chuyện lúc trước, từ từ nhẹ thở ra: "Tôi cũng không phải muốn hoài nghi con bé, tôi chỉ có một đứa con gái bảo bối như vậy, sau này tất cả còn không phải đều là của con bé. Nhưng tôi sợ trong mắt con bé chỉ có hiểu thắng ganh đua, tâm tư quá đơn thuần sẽ bị người ta lừa gạt lợi dụng"
Peter Hoàng không cẩn thận cười một tiếng: “Đại ca, anh cứ yên tâm đi! Nếu ai dám ức hiếp Thanh Thanh của chúng ta, chú hai em đây chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi lên xé xác nó."
Sân vận động, Lam Lâu.
Tiêu Nhi hững hờ cùng Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi sau lưng, ánh mắt lơ đãng đánh giá tất cả xung quanh.
Nơi này có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, cho dù lầu vốn rộng cũng có hơi chen chúc.
Đinh Thanh Thanh lên tiếng chào quản lý phụ trách và bảo vệ rồi trực tiếp đưa Tiêu Nhi lên tầng cao nhất, căn phòng độc nhất thuộc về cô ta.
Trong phòng này cũng không hề có giám sát.
Hiện nay tất cả thiết bị trí tuệ nhân tạo cũng đã bị đổi hết hệ thống, lặng lẽ đối mặt vách tường, tập thế nạp điện.
Tiêu Nhi vừa vào cửa đã thấy Vân Thiên ngồi trên ghế sô pha ôm máy vi tính.
Dáng vẻ nho nhỏ mặc bộ vest như ông cụ non, trên gương mặt đúc từ ngọc là vẻ ngây thơ, một đôi mắt thâm sâu rực rỡ đen bóng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Thiên ngước mắt nhìn thấy Tiêu Nhi cùng với Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi sau lưng, "Me!" Gương mặt Vân Thiên nháy mắt ngước lên, bỏ máy tính xuống rồi lao như tên bắn về phía Tiêu Nhi như pháo đạn nhỏ. "Con trai." Ảnh mắt Tiêu Nhi lấp lánh, cô ngồi xuống. Một tay ôm cậu bé vào ngực.
Cơ thể mềm mại mang theo hương thơm độc nhất của trẻ con, hơi thở quen thuộc ùa ùa ập tới, cô thỏa mãn nheo mắt lại, cả trái tim được lấp đầy. "Me!" Vân Thiên dùng sức ôm cô, cái đầu nhỏ dùng sức cọ xát trên cổ cô: "Con rất nhớ mẹ" “Mẹ cũng nhớ con, con ngoan." Tiêu Nhi ngẩng đầu, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vân Thiên, kéo cậu bé kiểm tra từ trên xuống dưới: “Cả đoạn đường con tới có không quen với khí hậu hay say sóng gì không? Có chỗ nào không thoải mái không, có cần mẹ xem cho con một chút không?" "Không có, không cần Vân Thiên khéo léo lắc đầu nhỏ: "Cơ thể con đã được mẹ chữa trị từ lúc nhỏ, đó là tốt nhất rồi" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Cậu bé khoe khoang, hơn nữa còn không quên nịnh bợ Tiêu Nhi một phen.
Những người khác nhìn dáng vẻ lanh lợi này của cậu bé cũng không nhịn được bật cười.
Trong lòng Tiêu Nhi vừa ấm áp vừa ngọt ngào, xoa bóp cái mũi nhỏ của cậu bé trêu chọc nói: "Xem như con lợi hại." "Đương nhiên." Vân Thiên kiêu ngạo hất cầm, nháy mắt nói: "Mẹ, vì sao con cảm thấy sắc mặt mẹ không tốt làm? Có phải sống ở đây không quen không?"
Không đợi Tiêu Nhi trả lời, cậu bé cầm tay cô chân thành nói: “Mẹ yên tâm, bây giờ con đến rồi, con sẽ bảo vệ mẹ. Những kẻ ức hiếp mẹ kia con sẽ khiến bọn họ trả giá đắc từng kẻ một." "Nói bậy." Tiêu Nhi vội vàng dựng thẳng ngón tay ngăn cản môi cậu bé: “Mẹ ở đây sống rất tốt, không ai có thể ức hiếp mẹ” "Cô Nhi, cô yên tâm, nơi này rất an toàn. Chỉ cần có tôi ở đây, hai người có thể thoải mái trao đổi, tôi bảo đảm ba tôi sẽ không biết." Đinh Thanh Thanh đúng lúc đó xen ngang nói.
Tiêu Nhi bên cạnh cười một tiếng: “Tôi biết. Cô yên tâm, tôi tin cô, cũng tin tưởng năng lực của cô. Nhưng thực tế tôi ở đây thật sự không có bị ai bắt nạt, không phải sao?”
Đinh Thanh Thanh run rẩy, chợt ngượng ngùng cười.
Người trước kia muốn ức hiếp Tiêu Nhi chỉ có cô ta, kết quả vẫn chưa thành công lần nào.