Hoắc Kiến Phong gật đầu: "Em không nghe lắm, đó là sự thật. Anh cả cho anh xem hai tờ báo cáo xét nghiệm quan hệ thân thích, chứng minh anh và họ không có qua hệ họ hàng."
Tiêu Nhi nuốt nước bọt: "Vây thật sự là ôm nhẩm sao?"
Hoắc Kiến Phong gật đầu: "Hằn là vậy."
Tiêu Nhi đỡ trán, cô cảm thấy đầu óc có chút rối loạn: “Vậy bọn họ có biết là anh bị ôm nhầm không? Hiện tại bổ anh đã biết anh không phải con trai của ông. Nhưng còn mẹ anh thì sao? Mẹ anh có biết anh không phải con ruột của bà ấy không?"
Hoắc Kiến Phong hít một hơi thật sâu lắc đầu: "Anh cũng không biết. Anh vốn tường rằng sau khi bố anh tỉnh táo lại sẽ có đáp án. Nhưng hiện tại xem ra, anh không thể đợi đến lúc đó roi. Có một số người còn sốt ruột hơn cả chúng ta." Hoắc Tuấn Tú bong nhiên đi ra khỏi tu, hơn nữa còn không hề giấu giếm gì mà tìm tới cửa chính là tín hiệu.
Tiêu Nhi cau mày suy nghĩ: “Vậy anh định làm gì bây giờ?"
Hoắc Kiến Phong suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Những gì thuộc về nhà họ Hoắc, chúng ta trà lại hết cho bọn họ là được. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, e rằng không còn đơn giản như về bể ngoài nữa."
Tiêu Nhi gất đầu: "Em cũng nghĩ vậy. Nó giống như một tầm lưới vô hình, trong lúc vô tình đã trói chặt tất cả chúng ta ở trong đó. Nhưng anh đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ đồng hành cùng anh và cùng nhau đối mặt."
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt nước sáng long lanh.
Hoắc Kiến Phong nắm tay cô ôm cô vào lòng: "Không sao đâu, em không cần phải lo lắng. Em chi cần chuyên tâm nghiên cứu vắc xin phòng bệnh của em và làm những chuyện mà em muốn làm, những việc nhà vặt vãnh này cứ giao cho anh." "Anh chắc chứ?" Tiêu Nhi nghiêm túc nhìn anh.
Hoắc Kiến Phong trinh trọng gật đầu: “Đừng lo lăng. Anh hứa với em, nếu có việc cần anh sẽ tìm em không chút do dự."
Thấy anh đã hạ quyết tâm, Tiêu Nhi chi có thể tạm thời đè nén lòng mình xuống: "Được, vậy chúng ta sẽ hợp tác phân chia công việc. Anh nghỉ ngơi thật tốt trước, em sẽ nói chuyện với ông ngoại." "Được. Hoắc Kiến Phong dịu dàng chớp mắt, miễn cưỡng buông tay ra.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở biệt thự.
Vân Thiên nhìn Lộ Tây đang nằm trên giường thí nghiệm, lông mày nho nhỏ hơi nhăn lại.
Cậu bật máy tính lên, ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím. Cậu liên tục kiểm tra lại chương trình vận hành của Lộ Tây nhiều lần nhưng cuối cùng đều cho ra kết quà mọi thứ bình thường.
Tiểu Thất không hiểu những thao tác đó nhưng có thể hiểu được kết quả cuối cùng hiền thị trên giao diện, nghi ngờ nói: "Tất cả kết quả đang chạy đều bình thường. Tại sao lại vậy nhỉ? Chẳng lẽ là do hết điện rồi?"
Vân Thiên lắc đầu: "Không thể. Lộ Tây dùng vật liệu quang điện cao cấp nhất. Chỉ cần có nguồn sáng sẽ không xảy ra tình huống mất điện." Vừa dứt lời, ánh mắt Lộ Tây bỗng nhiên giật giật... "Lộ Tây?" Mắt Vân Thiên sáng lên, giọng nói của cậu không tự chủ mang theo một chút lo lắng.
Lông mi Lộ Tây run rẩy kịch liệt, giống như là dùng hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra.
Đối mặt với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Vân Thiên, cô ấy cố hết sức cong lên khóe miệng, hấp hối nói: "Cậu chủ..."
Tiểu Thất vội vàng đi tới: "Thật tốt quá, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Lộ Tây, cô bị làm sao vậy?"
Lô Tây khó khăn lắc đầu: "Tôi cũng không rõ nữa.
Nhưng tôi cảm thấy như thể mình bị trúng độc." "Bị trúng độc? Người máy cũng có thể bị trúng độc sao?" Tiểu Thất mở to mắt kinh ngạc nhưng Lộ Tây chưa kịp trả lời thì cô ấy đã tự hiểu ra: "Ó, là loại virus lan truyền trên mạng đó à?" "Không phải đâu." Vân Thiên cau mày nói dứt khoát: "Vừa rồi cháu đã kiểm tra quá trình vận hành của cô ấy, không có bất cứ vấn đề gì. Lộ Tây, cô có thể cho tôi biết tình hình cụ thể lúc đó không?"
Lộ Tây nghỉ ngơi một lát, chậm rãi mở miệng: "Ngày hôm đó, tôi thấy cậu chủ không có ý định đi ra ngoài mà ở nhà bà cụ đọc sách học tập, không cần bảo vệ nên tôi đã trở về phòng thí nghiệm một minh, Lúc đầu tôi định đong bộ mạng lưới internet để bố sung thêm một số kiến thức mới cho mình. Nhưng ngay khi tôi đến phòng thí nghiệm, tôi phát hiện ra cơ thể mình dường như có vấn đế."
Tốc độ nói của cô ấy rất chậm, mỗi chữ đều phải dùng rất nhiều sức lực: "Vì vậy tôi đã nằm xuống và muốn kích hoạt hệ thống tự sửa chữa để xem chuyện gì đang xảy ra. Không ngờ, sau khi nằm xuống thì tôi phát hiện mình không thể đứng dậy được nữa. Hơn nữa ý thức cũng càng ngày càng mờ mit, như thể có bộ phận nào trên cơ thể đã xảy ra vấn đề." "Tôi không biết mình đã nằm im bao lâu. Cho đến khi cảm nhận được chương trình kiểm tra sinh mạng và triệu chứng bệnh tật của cậu chủ thì tôi mới tỉnh táo lại." Lộ Tây nhìn Vân Thiên với ánh mắt tôi lỗi: “Tôi muốn đứng dậy nhưng tôi vẫn không thể đứng dậy nồi, muốn gửi tín hiệu để cảnh báo cũng không gửi được. Cho đến tận khi trợ lý Cường tìm thấy tôi, ngay cả định vị của chính mình tôi cũng không the khoi động và gửi đi bình thường. Cậu chủ, tôi xin lỗi! "
Chương trình của cô ấy vẫn có thể cảm nhận được tinh trang the chất của Vân Thiên, tuy yeu nhưng không có vấn đề gì đáng ngại. Lúc này cô ấy mới có thể yên tâm. Tiểu Thất dưa tay đỡ trán và nhìn về phía Vân Thiên cầu cứu: "Tình huống này là gì vậy? Dường như đã vượt quá khả năng hiểu biết của tôi rồi. Chẳng lẽ người máy cũng sẽ có vấn để về nội tạng và xương cốt giống như con người à?"
Vân Thiên trợn tròn mắt, trịnh trọng nói: "Không phải là không có khả năng như vậy."
Khi giọng nói vừa dứt, cậu đã kích hoạt hệ thống mô phòng da thịt của Lộ Tây.
Trong phút chốc, hình dáng con người của Lộ Tây biển mất hoàn toàn, để lộ ra bản chất vốn có của một người máy.
Xương hợp kim sáng bóng, dây nano mô phòng mạch máu, cải đầu trơn tru và mắt.
Tiểu Thất nhìn chằm chằm không nói nên lời, miêng mở rộng nhưng lại quên kêu lên ra tiếng.