Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người đồng loạt quay lại.
Vương Thiên Hạo đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, vui mừng nói: “Tiêu Nhi, sao em lại đến đây? Bên phía Kiến Phong và Vân Thiên nào rồi?"
Tiêu Nhi cười đáp lại: tốt ạ, tình trạng hiện giờ đã ổn định. Nhưng cơ thể còn suy nhược nên tạm thời chưa tỉnh lại. Mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, tình hình của bác trai nào rồi ạ?" "Tình trạng ổn định, tiến triển rất tốt." Vương Thiên Hạo nói ngắn gọn xúc tích. “Thật không ạ?" Tiêu Nhi mừng rỡ nói, rồi bước đến nhìn màn hình máy tính.
Cô chỉ là hỏi theo bản năng, bác sĩ bênh cạnh tưởng cô không tin nên lập tức giải thích: "Là thật, cô Tiêu Nhi, tình hình của ông ấy bây giờ rất tốt. Phương pháp trị liệu bằng châm cứu của cô thực sự rất thần kì. Chỉ qua vài lần tiến hành châm cứu, cục máu đông trong não bộ của ông ấy đã tan ra hơn nửa, hơn nữa chỉ số sức khỏe ở các bộ phận khác trên cơ thể cũng triển tốt theo đó."
Bác sĩ vài người ở xung quanh một lượt rồi nói: "Vừa rồi chúng tôi thảo luận sôi nổi như vậy vì chúng tôi nhận định rằng khả năng ông ấy sẽ sớm lại."
Đôi mắt Tiêu Nhi sáng lên hẳn, cô nhìn sang Vương Thiên
Hạo và Hắc Diệm như muốn hai người xác nhận với cô. Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm nhìn nhau rồi nghiêm túc gật đầu với cô. "Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người. Mọi người đều vất vả rồi!" Tiêu Nhi cảm kích vô cùng, cô cúi người nói lời cảm ơn với đoàn bác sĩ.
Thấy vậy, mọi người quanh cô ai nấy đều nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Bác sĩ lúc nãy mở lời: "Cô Tiêu Nhi, cô đừng khách sáo như vậy. Cứu người là bổn phận và trách nhiệm của chúng tôi. Bây giờ không có việc gì nữa, vậy chúng tôi ra ngoài trước, mấy người ở lại hàn huyên” Dứt lời, bác sĩ gật đầu với Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm rồi đi ra.
Trong phòng yên tĩnh trở lại. Vương Thiên Hạo nhìn cô, đau lòng nói: "Em hết lo cái này lại lo cái kia mà không chăm lo tốt cho bản thân. Em xem, chỉ mới vài ngày mà em đã gầy đi nhiều như vậy."
Tiêu Nhi có chút khó tin, Sờ sờ hai má. "Làm gì đến nỗi như anh nói, em cảm thấy vẫn không khác gì lúc trước mà”
Hắc Diệm vội nói: “Có khác biệt, hơn nữa khác biệt rất lớn nữa. Tiêu Nhi, ở đây đã có mấy anh thay phiên nhau trực nên em cứ yên tâm, về nghỉ ngơi cho thật tốt để. Em chăm sóc Kiến Phong là được rồi."
Tiêu Nhi nở nụ cười tươi rói, hai tay nằm thành đấm gập ngang vai như lực sĩ đấy tạ: “Em không sao, các anh cứ yên tâm nhé. Em giống như tiểu cường đập mãi không chết nè!”
Vẻ mặt của Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cả hai cùng gật đầu lia lịa, Vương Thiên Hạo thấp giọng như dỗ dành nói: "Rồi rồi rồi, em rất giỏi, nhưng hiện giờ ở đây không cần đến em, em về đi."
Nói rồi hai người vừa đẩy vừa kéo cô ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói tạm biệt với cô. "O, sư huynh, anh làm thế này là khách bắt nạt chủ, chim đến chiếm tổ đấy!" Tiêu Nhi cao giọng nói với lại, xong thì thở hổn hển, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên cười.
Tại phòng bệnh của Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi đi vào phòng thì thấy bác sĩ Hồ đang ghi chép bệnh lí, bác sĩ Hồ thấy cô liền cười nói: "Cô Tiêu Nhi, cô quay lại đúng lúc quá. Tất cả các chỉ số bệnh lí của cậu Kiến Phong đã ổn định trở lại. Hơn nữa đang có xu hướng tiến triển tốt, cô có thể yên tâm rồi."
Tiêu Nhi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều!” "Không có gì, đây đều là việc chúng tôi nên làm. Tình hình của cậu ấy đã tốt hơn rồi, cô thả lỏng bản thân, nghi ngơi cho khỏe. Chăm sóc tốt cho bản thân mới có sức lo cho người khác được!" Hết người này đến người kia đều dặn cô như vậy, không lẽ sắc mặt của cô thật sự tệ quá rồi ư? "Tôi biết rồi mà, cảm ơn mọi người nhiều nha, tôi sẽ để ý sức khỏe của mình hơn." Tiêu Nhi sờ sờ mặt, suy ngẫm trong giây lát. Bồng có tiếng gõ cữa khiến Tiêu Nhi sực tỉnh, cô quay lại nhìn qua tấm kính. Nhìn thấy người đến, cô ngạc nhiên khẽ thốt lên: “Bà, sao bà lại đến đây ạ?" Bà đứng ngoài hành lang cười hiền hậu, lát sau bà giơ tay lên, tay cầm hai chiếc cặp lồng quo quơ. Tiêu Nhi vui mừng gật gật đầu, vẫy tay lại rồi lập tức ra đón. Chẳng cần lời nói, hai cánh tay một già một trẻ cũng đã hiểu ý nhau.