Chẳng mấy chốc, những thứ trên giường đã bị cô bới tung lên, trông rất lộn xộn..
Cô hưng phấn quay người lại nói: “Em gái, món đồ nào cũng rất đẹp, phải làm sao đây?”
Lời vừa thốt ra, một tấm lưới khổng lồ đã rơi từ trên nóc nhà xuống, chụp lên người cô một cách chuẩn xác..
Ôn Như Phương chớp lấy thời cơ, nhanh chóng siết chặt dây thừng..
Lưới thừng lập tức trói cố định hai tay và thân trên của Ôn Thục Nhi vào với nhau..
“Cô… làm gì đấy?”
Ôn Thục Nhi kinh ngạc nhìn Ôn Như Phương, vừa hỏi một tiếng đã bị nhét một búi giẻ vào miệng..
*“WU:.”
Cô vặn mình giấy giụa, nhưng càng cử động, lưới thừng càng siết chặt hơn..
Ôn Thục Nhi bất lực nhìn Ôn Như Phương bằng ánh mắt cầu khẩn, miệng ú ớ không rõ ràng: “Ư ư, cô muốn làm gì? Thả tôi ra.
Xin cô đấy, mau thả tôi ra!”
“Thả chị ra? Hừ, nằm mơ đi!”
Ôn Như Phương hoàn toàn cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang, cười một cách nham hiểm: “Ngày hôm đó chị đâm vào tay tôi, hôm nay tôi phải bắt chị bồi thường gấp đôi.”
Cô ta nở nụ cười xấu xa, quay người cầm một chiếc hộp gỗ trên bàn trang điểm, đi về phía Ôn Thục Nhi..
Chiếc hộp dừng lại trước mặt Ôn Thục Nhi, nắp được mở ra..
Hàng chục con bọ cạp lớn vừa đen vừa bóng nằm dày đặc trong chiếc hộp với những chiếc đuôi như những chiếc móc câu đang ngẩng cao..
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta sởn gai ốc, toàn thân lạnh toát..
Ôn Thục Nhi rụt người lại, liều mạng lùi về sau, hai mắt đâm lệ tràn ngập vẻ kinh hoàng: “Không, đừng… đừng mài!”
“Ha ha ha…”
Ôn Như Phương cười một cách thỏa mãn..
Đây là những gì mà cô ta muốn! Cô ta đậy nắp hộp lại, kéo dây thừng nhét Ôn Thục Nhi vào chiếc tủ bên cạnh, rồi lại lấy nước hoa xịt một lượt từ đầu đến chân Ôn Thục Nhi: “Nước hoa này rất đắt tiền.
Nếu không có tôi, cả đời này chị cũng không có cơ hội mà hưởng thụ nó đâu.
Đương nhiên, quan trọng nhất là những con bọ cạp rất thích mùi này.”
Ôn Thục Nhi bị nhét vào trong tủ, cuộn mình trong góc không thể động đậy..
Ôn Như Phương lại mở nắp hộp ra, đổ hết bọ cạp lên người Ôn Thục Nhi: “Chị gái tốt của tôi, chị nhất định phải tận hưởng cho tốt nhé.”
Đám bọ cạp đen lập tức bò khắp người Ôn Thục Nhi.
Ôn Như Phương đắc ý nháy mắt, đóng sầm của tủ khóa lại..
“Ưư, đừng mà…”
Hai tay đã bị trói nên Ôn Thục Nhi chỉ có dùng chân đạp mạnh vào cửa tủ.
Chiếc tủ này được trang trí bằng các tấm cách âm dày, rất ít âm thanh có thể truyền ra bên ngoài..
Ôn Như Phương ở bên ngoài, nghe thấy tiếng giấy giụa càng lúc càng dữ dội của Ôn Thục Nhi, cô ta không nhịn được nở một nụ cười thâm độc: “Chị gái tốt, đây chỉ là món khai vị thôi, phía sau, còn có thứ khiến chị dễ chịu hơn cơ.”
Cô ta võ tay, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài..
Dưới tầng..
“Cậu ba, tuy rằng Thục Nhi nhà chúng tôi học hành không được tốt cho lắm, nhưng được cái là có thể chịu được khó khăn vất vả mà..
Ôn Thanh Tuấn đẩy chén trà đến trước mặt Hoäc Kiến Phong, nịnh nọt: “Tôi thường nói với con bé, có thể gả đến nhà họ Hoắc, ở bên cạnh hầu hạ cậu là phúc khí mấy đời nhà nó cộng lại, bảo nó nhất định phải hết lòng chăm sóc cậu.
Vì thế sau này nếu trong nhà có chuyện gì, dù khổ dù mệt thế nào, cậu cũng cứ bảo nó làm, đừng khách sáo nhé.”
Ngô Đức Cường nghe vậy lập tức trợn tròn mắt..
Đây là loại bố đẻ cặn bã gì vậy? Ông ta không những bán con gái mình đi mà còn muốn tất cả mọi người chà đạp lên con gái mình ư? Hay là… ông ta cố ý dùng Ôn Thục Nhi làm mồi nhử để lấy được sự tin tưởng của nhà họ Hoắc? Hoắc Kiến Phong rủ mắt nhìn gợn nước tản ra thành từng vòng trong chén trà, sự lạnh lẽo từ từ ngưng tụ lại trong đáy mắt anh..
Anh đưa tay lên che miệng, khẽ ho hai tiếng: “Tổng giám đốc Tuấn, tôi còn có việc nên xin phép đi trước.
Ngô Đức Cường, đi mời cô chủ xuống đây.”
“Vâng”
Ngô Đức Cường gật đầu, chuẩn bị đi lên tầng..
Trần Xuân Trúc vội vàng đứng lại giữ lại: “Cậu ba, nếu đã tới rồi, chi bằng cậu hãy ở lại dùng bữa trưa rồi hãng đi? Tình cảm giữa Thục Nhi và Như Phương rất tốt, cứ để hai chị em chúng nó có nhiều thời gian nói chuyện riêng với nhau, có được không?”
Hoắc Kiến Phong không đáp, liếc mắt nhìn Ngô Đức Cường..
Ngô Đức Cường hiểu ý: “Vậy tôi đi hỏi ý kiến cô chủ, nếu cô chủ muốn ở lại nhà mẹ đẻ thì chúng ta sẽ ở lại?”
Hoắc Kiến Phong khẽ gật đầu..
Kiểu giao tiếp phổ biến nhất giữa chủ và tớ chính là không cảm xúc, nhưng Trần Xuân Trúc lại rõ ràng cảm nhận được mình đã bị anh phớt lờ..
Bà ta muốn ngăn lại, nhưng nhất thời không nghĩ ra được một lý do thích hợp..
Thấy Ngô Đức Cường đã đặt chân lên tầng, bà ta thầm lo lắng: “Không biết tình hình trên tầng thế nào rồi? Như Phương đừng để nhà họ Hoắc nhìn thấy những thứ không nên nhìn.”
Trên tầng..
Ôn Như Phương xoa xoa mặt, cố nở một nụ cười mang theo vài phần áy náy, từ trên lan can ló đầu ra: “Anh rể, không cần hỏi đâu..
Em ra đây là muốn nói cho mọi người biết, hôm nay chị Thục Nhi muốn ở lại nhà.
Em có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với chị ấy, thật xin lỗi anh, vừa mới tân hôn đã bắt hai người phải xa cách như vậy.”
Ngô Đức Cường khó xử nhìn Hoắc Kiến Phong..
Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ đẩy xe lăn đi ra ngoài, anh đã ngầm đồng ý..
Ngô Đức Cường lùi bước xuống tầng, nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Tuấn, bà Xuân Trúc, cô hai chăm sóc cho cô chủ nhà chúng tôi..
“Yên tâm, yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị ấy mà”
Ôn Như Phương cười rất ngọt ngào, nhưng khóe miệng lại nhếch lên lộ ra một ý cười nham hiểm..
Thấy Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc tiễn Hoắc Kiến Phong ra cửa, cô ta lập tức đi vào phòng..
“Ôn Thục Nhi, Hoắc Kiến Phong đi rồi, lá chắn của cô cũng không còn nữa”
Cô ta gõ lên cửa tủ, nhưng bên trong không hề có tiếng đáp lại..
Ôn Như Phương dán tai lên cửa lắng nghe một lúc..
Một sự im lặng chết chóc, ngay cả tiếng hít thở yếu ớt hay tiếng rên rỉ cũng không có..
“Chẳng lẽ cô ta bị bọ cạp cắn chết rồi?”
Ôn Như Phương sững người một lúc, nhưng lại lập tức cười đắc ý: “Một con ngốc, chết đi thì càng tốt.
Đến lúc đó truyền ra ngoài, mọi người đều sẽ nói Hoắc Kiến Phong không chỉ là một tên tật nguyên mà còn có tướng sát vợ, xem ai còn dám gả cho anh ta nữa.
Sau này Vân Hạo có thể được chia thêm một chút gia sản rồi.”
Sau khi nảy sinh ra ý nghĩ thâm độc đó, cô ta yên tâm mở cửa tủ ra.