Lúc này, đến lượt Tiêu Nhi trông chừng ở bên ngoài khu ICU, chờ đợi Đình Thanh Thanh ở bên trong. Cô đang mơ màng thiếp đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở nhe.
Cô cành giác quay đầu lại thấy Dịch Tiểu Phi trên tay cắm áo khoác nhẹ nhàng đi đến.
"Lúc này sao cô lại ở đây?" Tiêu Nhi nhíu mày.
Hai mắt Dịch Tiêu Phi đỏ hoe, ánh mắt hướng về phía cửa, sau đó mới lấy lại bình thường nói: "Ban đêm trời lạnh, tôi nghĩ cô thay chúng tôi chăm sóc Thanh Thanh rất vất và, cho nên mới mang quần áo lại đây."
Cô ấy vươn tay, đem áo khóa khoác lên vai Tiêu Nhi cũng thuận thế ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Hiện tại cô ta dang hôn mê, không có năng lực phản kháng, bây giờ là thời gian tốt nhất để xuống tay."
Tiêu Nhi nhìn theo cánh cửa đang từ từ khép lại, nhìn thấy vệ sĩ canh gác bên ngoài, khẽ kéo áo khoáctrên người nói: "Lảm dn cô Phi. Hần là cô đang lo lắng không ngủ được cho nên mới có ý đến đây đúng không?"
Dịch Tiểu Phi quay lưng về phía cửa, khóe miệng giật giật: "Khiến cho cô phải chê cười rồi."
"Không sao, tôi nói cho người một chút về tình huống của đối phương."
Tiêu Nhi lấy ghế ý bào cô ấy ngồi xuống, hai người họ cũng chăm chủ nhìn vào màn hình máy tính.
Vừa lúc, cánh cửa phòng bệnh hoàn toàn đóng lại.
Dịch Tiểu Phi lập tức sát lại gần Tiêu Nhi, hạ giọng vội vàng nói: "Chuyện tôi vừa mới nói với cô, cô cảm thấy như thế nào? Người phụ nữ này quá ác độc, lần trước cô ta bị Rủa Lưỡi Tím cắn, cô nên mặc kệ để cô ta chết đi. Lần này nếu như không ra tay, không biết cô ta còn muốn hại chết bao nhiêu người."
Nghĩ đến cảnh tượng đắm máu trong rừng cây, trong lòng Tiêu Nhi cũng không tránh được cảm giác sợ hãi.
Nhưng cô vẫn lắc đầu, thàn nhiên nói: "Cô đừng sốt ruột, bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Ra tay giết cô ta rất dễ, nhưng trước khi kết thúc mạng sống của cô ta, chúng ta có thể giữ cô ta lại chỗ chúng ta"Dịch Tiểu Phi nhìn Tiêu Nhi với ánh mắt tràn ngập khó hiểu: "Cô ta chính là một kẻ giết người không chớp mắt, hơn nữa doi với cô cũng chính là hận thấu xương. So di cô ta bị thương cũng bởi vì cố ý muốn giết cô, như thé nào còn có thể trông chờ vào việc giữ cô ta lại sẽ có ich cho chúng ta?"
Ấn đường của cô ấy cũng chính là trán ngập lo lắng cùng quan tâm,
Tiêu Nhi cảm lấy tay cô ấy trấn an: "Không sao, cô không cần phải lo lắng quá. Hiện tại bây giờ cô ta còn đang hôn mê, tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp có thể khiến cô ta hoàn toàn làm việc cho chúng ta, hơn nữa chúng ta có thể an toàn rút lui bất cứ lúc nào."
Dịch Tiểu Phi nhìn theo tầm mắt của Tiêu Nhi, tẩm mắt cô nhìn về phía cô gái sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, trong mắt chỉ căm hận.
Để thay đổi suy nghĩ của một người không bằng cảm thú, e rằng còn khó hơn lên trời.
Nước Z, Cẩm Thành.
Trong một biệt thự bí ẩn bên ngoài ngoại ô.
Vân Thiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chơi với chủ chó robot trên tay.
Khi cậu vừa nhấn một nút, chủ chó con chậmchap này lập tửc há miệng.
Tuy rằng động tác cung ngắc, nhưng có thể thấy được đó là một nụ cười ngốc nghếch,
Đột nhiên, cửa biệt thự mở ra, một bóng người cao lớn ngẩng cao đầu bước vào.
"Cháu trai, xem ta tìm được ai đến đây" Hoắc Tuần Nghĩa chính là kiểu chưa thấy người đã thấy tiếng,
Phía sau anh ta, có hai người một lớn một nhỏ.
Người đàn ông dáng người cao lớn, nhìn qua quần ảo có thể thấy được trên người có cơ bắp giống như Hoắc Tuần Nghĩa. Nếu như chỉ nhìn vào dáng ngưoi, thì ít nhất cũng giống tới 99%. Chỉ là ngũ quan kém hơn một chút, tối đa chỉ được bày điểm, mặc vest thì có vẻ hơi chật.
Cậu bé tương tự Vân Thiên, hai má trắng hồng hơi mập, đôi mắt trong veo đang mở to tò mò nhìn xung quanh. Nhìn thấy Vân Thiên nhưng không có chút nào sợ người lạ, mà lập tức nhếch miệng cười. Thoạt nhìn sẽ thấy rất giống Vân Thiên. Chi là tóc cậu ta thằng không có xoăn như Vân Thiên.
Vân Thiên nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới, lông mày hơi nhíu lại,
Hoắc Tuấn Nghĩa ở bên cạnh Vân Thiên một thờigian dài, không cần cậu mở miệng, anh ta cũng có thể hoàn toàn đọc được ý tử của dối phương.
Chuyện này không mấy vừa lòng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng giữ lại.
Hoắc Tuan Nghĩa cao hứng hướng về phía hai người kia khoát ta: "Được rối, hai người đi ra ngoài chờ tôi trước, sau này sẽ ký hợp đồng chính thức với hai người."
Lớn nhỏ nhìn nhau, nhanh chóng cúi đầu đối với Vẫn Thiên nói: "Cảm ơn, cảm dn."
Khi bỏng dáng của hai người họ khuất dạng hoàn toàn ở cửa, Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức ngồi xuống bên cạnh Vân Thiên hòng lấy lòng: "Đừng lo lắng. Bác đã sắp xếp cho họ một chuyên gia trang điểm và stylist hàng đầu để đàm bảo rằng trong thời gian ngắn nhất thể biển hai người bọn họ giống chủng ta như đúc." có
Vân Thiên đem đổ chơi trên tay đặt lên bàn trà, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Chi cần nghe những lời này của bác mà nói thì có bao nhiêu điểm không chặt chẽ cẩn thận. Thân phận của hai người kia, bác có dám khẳng định hoàn toàn tin được?"
Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức thằng người, nghiêm mặt nói: "Chuyện này cháu cứ yên tâm đi, nhược điểm của bon họ ta đã bị ta nắm trong tay, cam đoan trênphương diện này hoàn toàn trung thành, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Vân Thiên khẽ vuốt cầm: "Vậy thì tốt rồi. Vậy thì bác nên nhanh chóng tranh thủ thời gian, sau đó tìm người có thể tin tưởng để đi cùng bọn họ, nhất định là người phải có quen biết với tôi và bác, cũng là người quen thuộc nhà họ Hoắc cùng công ty. Có như vậy mới có thể đàm bảo không bị người khác nhìn ra sd ho."
"Hiểu rồi, mọi chuyện ta đều đã sắp xếp ổn thỏa, cam đoan xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ."
Hoắc Tuần Nghĩa cười hì hì sát lại gần Vân Thiên, kích động xoa xoa tay: "Vậy hiện tại có phải cháu nên nói cho ta biết sau khi trò chơi này kết thúc chúng ta sẽ làm gì không?"
Vân Thiên gid bàn tay nhỏ bé mập mạp lên, tát vào mặt Hoắc Tuấn Nghĩa một cái, chán ghét đấy anh ta ra: "Tôi cùng bác đi nghỉ phép."
Hoắc Tuấn Nghĩa nghiêng người, tránh cánh tay của cậu, ảnh mắt hoàn toàn khong dám tin: "Nghi phép? Cháu đi cùng ta? Cháu là đang đùa với ta đủng không?"
Ngay cả khi thằng bé nói muốn đưa lão thái thái đi
đều được, thì bác cháu bọn họ, có cái gì không được? Vân Thiên cũng lời giải thích với anh ta, xoay ngườihướng về phòng phía cuối biệt thự hô một tiếng: "Lô Tây."
Ngay sau đó, một bóng dáng ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp, deo kính râm mà mỗi bước chân đếu phát ra tiếng động rất lớn, từ bên trong bước ra: "Anh trai, anh có gi phân phó?"
Vân Thiên nói: "Chuyện mà anh nhờ em làm, đã hoàn thành rồi chứ?"
"Đếu đã sắp xếp xong." Lộ Tây cung kính cúi người, đứng ở bên cạnh Vân Thiên.
Cô ấy giơ tay ra sau đó gõ hai lần vào cổ tay, lòng bàn tay cô ấy lập tức hiện ra một màn hình nho nhỏ, bên trên hiện ra một vài sắp xếp hành trình: "Bất c lúc nào cũng có thể xuất phát. Bây giờ anh có muốn bắt đầu luôn không?"
Vân Thiên nghiêng đầu, khiêu khích nhìn về phía Hoắc Tuấn Nghĩa: "Thế nào? Có dám cùng tôi đi nghỉ phép không?"
Màn hình nhỏ, Hoắc Tuấn Nghĩa không nhìn thấy toàn bộ hành trình, nhưng anh ta có thể đoán rằng nó chắc chắn không đơn giản chỉ là một kỳ nghỉ.
Nhưng nhìn vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt của tên nhóc này, anh ta cũng lấy hết can đàm mà nói: "Ta có thể không dám đi nghi dưỡng sao? Dù sao cháu đi đâuthì ta cũng phải theo đó thôi."
Anh ta dừng một chút, sau đó bổ sung nói: "Nhưng mà ký nghi như vậy mà chi có hai chúng ta cũng quá đơn điệu phải không, nếu không, ta sẽ tim thêm vài người?"
Khỏe miệng Vân Thiên ung dung mà nhếch lên: "Không cần, có tôi, bác và Lộ Tây, ba người chúng ta là đủ."
Hoắc Tuấn Nghĩa có chút ghen tỵ nhìn về phía Lộ Tây: "Cháu muốn đưa cô ấy đi?"
Văn Thiên khẽ cau mày: "Tại sao? Không thể?"
Lộ Tây cùng học theo bộ dáng của Vân Thiên nhìn về phía Hoắc Tuấn Nghĩa, nghiêm giọng nói: "Tại sao? Không thể?"
Một chọi hai, Hoắc Tuấn Nghĩa không tránh khỏi có chút lúng túng: "Có thể có thể, người có thể, một cái là hàng thật, một cái giống y như đúc, hai người là lão đại, hai người định đoạt."
"Được, điểm dừng đầu tiên trong kỳ nghỉ của chủng ta là ở nước Thanh Bạch."
Vân Thiên đứng dậy, ánh sáng u tối trào ra trong đôi mắt sâu thầm.