Bà cụ đang ngả lưng trên ghế tựa, không nhanh không chậm cầm ly trà lên nhấp một hớp, lời nói có chút sâu xa: “Phương Thảo, chuyện như thế nào rồi?"
Người này đã lớn tuổi rồi, độ tinh mắt và thể lực đều không theo kịp, thấy hai người lần lượt vượt qua cửa ải thứ năm, đôi mắt của bà bắt đầu ngấn lệ, chỉ có thể nghĩ ngợi uống trà, ăn hạt dưa.
Phương Thảo nằm nhoài người trên bức tường chẳn, nâng ống nhòm quan sát mà cả người căng thẳng: “Nhanh, nhanh lên, còn một cửa ải nữa thôi là Thiếu chủ và Thiếu chủ nhỏ đã có thể thấy được phía trên rồi
Tay bà cụ đang bưng ly trà khẽ run một cái: "Nhanh như vậy sao?"
"Còn nhanh a?" Phương Thảo nhìn chằm chằm hình ảnh trong ống nhòm: "Không phải vừa rồi ngài mới nói bọn họ đi chậm lại sao? Trồng ngài mệt mỏiquá."
"Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Con nhóc này, sao mà nhiều chuyện vậy cơ chứ?"
Bà cụ đặt lý trà trong tay xuống, cầm ống nhòm trên bản lên quan sát thử, thế mà lại thấy Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên thật sự đang đứng ở bên ngoài mê cung trong gương - một trong những thử thách nòng cốt của cửa ai. Mà vị trí bọn họ chia nhau ra đứng kia chính là hai đầu của mê cung, nhưng vì mê cung quá lớn cho nên bọn họ tạm thời không thấy được đối phương đang ở đâu.
“Lợi hại! Thật là lợi hại. Không hổ là con cháu của nhà họ Phí đây, giỏi lắm, giỏi lắm!" bà cụ hưng phần vỗ đùi một cái. Đột nhiên, bà ta dường như vừa nghĩ đến chuyện gì đó, khẩn trương nói: "Mau, mau thả Củ Cải và Hồ Lô ra, để chúng nó dẫn một đội người đến chặn đường Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên lại cho tôi, có giá nào cũng không thể để cho hai người bọn họ vượt qua cửa ải gặp mặt nhau được."
"Hà?" Phương Thảo buông ống nhòm xuống và quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên mà nói: "Rốt cuộc ý của ngài là gì vậy ạ? Ngài không vui mừng khi thấy bạn họ phá giải cửa ải như vậy sao?"
“Vui mừng là chuyện vui mừng riêng, còn chính sựvẫn là chính sự" bà cụ thả ống nhòm xuống, dáng vẻ vừa muốn cười lại vừa tiếc rẻ: "Nếu như hai cha con bọn họ thực sự nhìn thấy nhau, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc bọn họ đã phá giải toàn bộ mê cung trong lâu đài của chúng ta sao? Mà có phá giải hết mê cung thì cũng không sao, nhưng đến lúc bọn họ lại rời đi rồi, tôi đi đâu mà tìm người đây? Cho bọn họ thêm chút cưỡng ép ở lại, coi như là cho tôi bớt khó chịu đi.
“Nhưng mà lúc đầu ngài có nói như vậy đâu! Đã vậy ngài còn nói là nếu như Thiếu chủ và Thiếu chủ nhỏ gặp được nhau, ngài sẽ thường cho bọn họ một nguyện vọng; nếu như bạn có thể vượt ra ngoài được thì ngài sẽ thả bọn họ đi ngay mà!" Phương Thảo cầu mày, thấp giọng lầm bầm trong miệng.
Bà cụ đang tính toán bước tiếp theo cho kế hoạch, nhất thời không nghe rõ Phương Thảo nói gì nên hỏi lại. "Cô nói cái gì? Tôi chưa nghe rõ."
"Không, không có gì ạ, tôi nói là tôi đi ngay đây Phương Thảo vội vàng đáp lại, bỏ ống nhòm xuống, lập tức co giờ chạy
Phương Thảo cuối cùng cũng hiểu ra rồi, bà cụ đã nhìn ra được trí thông minh của Thiếu chủ và Thiếu chủ nhỏ nên mới không nó để hai người bọn họ cứ vậy mà rời đi đượcTrên tầng cao
Cánh cửa trên lầu cao nhất của lâu đài bị gió thổi đóng sập lại.
Căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại một mình bà cụ
đang ở đó.
Bà vừa cầm ống nhòm quan sát tình hình mê cung dưới vườn hoa, vừa lo lắng đi đi lại lại.
Có trời mới biết, bà đột nhiên có thêm hai đứa cháu và chất thông minh như vậy, bà áp lực lớn đến nhường nào cơ chứ!
Dựa theo chỉ số IQ mà bọn họ đã thể hiện ra, đặc biệt hơn là Vân Thiên, thằng bé mới chỉ hơn năm tuổi thôi mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã tự mình vượt qua được cửa ải, một người bậc trên như bà, sau này làm sao có thể giữ bọn họ lại được dây?
Haizz, các bà ấy nói đúng rồi, muốn khống chế được bọn họ mà không được dùng uy hiếp, chỉ số thông minh lại không bằng thì phải nghĩ ra một biện pháp khác thôi.
Tại mê cung trong vườn hoa, Hoắc Kiến Phong đã dẫn đầu bước vào đường cửa ải cuối cùng.
Tầng sương mù dần dần tàn ra, trước mắt xuấthiện ra một vườn hoa hình tròn rộng lớn.
Trong vườn hoa có đầy những cây hoa giấy cao đổ số, tán cây rậm rạp, che kín cả một vùng. Các cây hoa tường vị và hoa dây leo thi nhau bò trên bức tường, sắc hoa rực rỡ chia vườn hoa thành những mảng màu phức tạp, không phần nào giống phần nào.
Một con đường rải đầy đá cuội trải dài dưới chân của Hoắc Kiến Phong, cách đó khoảng mười bước là mười mấy lối đi về các hưởng khác nhau nằm rải ra như một cảnh quạt.
Đứng ở giao điểm của hai con đường, nhướn người về phía trước nhìn kỹ là sẽ thấy mỗi lối đi kéo dài với những khoảng cách khác nhau, sau đó lại bị những khóm hoa chia ra thêm nhiều con đường khác nhau nữa. Những đường rẽ nhánh cứ như vậy lặp đi lặp lại không hồi kết, giống như một tập hợp số kéo dài ra vô