Triệu Thanh Xuân vừa cảm thấy tức giận lại vừa buồn cười, mim môi liếc nhìn Lê Việt Bách với ánh mắt "anh là đồ ngốc à" rồi không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Lê Việt Bách rất vô tội, ngơ ngác nhìn đám người đang vùi đầu vào ăn uống, mãi một lúc lâu sau mới dần hiểu ra.
Thắng nhóc này rõ ràng là đang bảo vệ bố của nó!
Cậu ta chính mình muốn nổi giận như thế nào cũng được, nhưng người bên cạnh lại không được nói một lời.
Mà tất cả mọi người trong bàn tiệc đều biết, chỉ có mỗi mình anh ta không biết.
Lê Việt Bách cúi đầu biến đau thương và giận dữ thành động lực ăn uống, sau đó hung hăng nhét mấy miếng súi cảo vị mặn hấp dẫn vào trong miệng.
Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong len lén đưa mắt nhìn nhau, khóe môi hai người cùng lúc gợi lên ý cười mờ nhạt.
Trong văn phòng làm việc của Tổng giám đốc của tập đoàn
TN.
Ada đặt bản thỏa thuận đã được Bộ phận pháp lý phê duyệt đến trước mặt của Tiêu Nhi rồi kính cần lên lên tiếng: "Tổng giám đốc Tiêu, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Nhất định phải chuyển nhượng tất cả số cổ phần dưới tên mình cho Tổng giám đốc Hồng Liệt à?"
Tiêu Nhi xoay chiếc bút trong tay rồi bình tĩnh đọc kỹ bản thỏa thuận, sau đó mới thản nhiên đáp lại một tiếng "u". Ada thấy cô sắp ký vào bản thỏa thuận, can môi nói đầy luyến tiec: "Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi đều cảm thấy không nỡ cho cô! Công ty chính là tâm huyết của cô, hiện tại thị trường trong nước đang trên đà phát triển, các loại thuốc và vắc xin của chúng ta đều bản rất chạy, nhất định sẽ có những thành tựu to lớn trong tương lai."
Tiêu Thi ngước mắt rồi mim cười an ủi: “Cô đừng lo lắng, tôi chỉ trả lại tất cả những gì thuộc về Tổng giám đốc Hồng mà thôi, chứ không phải từ bỏ toàn bộ thị trường trong nước cũng như quốc tế. Lúc đầu thành lập tập đoàn TN, đã sử dụng đến nguồn vốn của hoàng gia cùng với sự giúp đỡ của gia tộc Tổng giám đốc Hồng. Nếu không có họ hết lòng ủng hộ thì chúng ta cũng không thể nào nghiên cứu và phát minh ra nhiều loại thuốc và vắc xin tốt như bây giờ được. Vì vậy toàn bộ tập đoàn TN hẳn nên thuộc về anh ấy và gia tộc của minh." Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Cô khẽ ngừng lại một chút: "Còn về phần tôi, cô càng không cần phải lo lắng. Công ty mới của tôi đang được xây dựng, tin rằng sẽ nhanh chóng mở một cuộc họp báo chính thức công bố. Công ty mới sẽ là đối tác chiến lược lâu dài với tập đoàn TN, đến lúc đó hai công ty cùng bắt tay hợp tác sẽ càng tăng thêm sức cạnh tranh trên thị trường quốc tế."
Đôi mắt của Ada bằng sáng ngời, vẻ mặt lập tức tỏ ra nhẹ nhõm: “Hóa ra cô đã suy nghĩ về lâu về dài như vậy rồi à! Ai, điều này thật sự quá tốt! Tôi và mọi người đều có thể yên tâm rồi."
Tiêu Nh nu cười dịu dàng, rồi ký tên mình lên trang cuối cùng của tài liệu một cách nhanh nhẹn, sau đó đứng dậy trịnh trọng giao lại tài liệu vào trong tay Ada: "Sau này công ty đều giao cả cho mọi người rồi, chẳng bao lâu nữa Tổng giám đốc Hồng sẽ cử người đến tiếp quản và thanh toán rõ ràng số cổ phần trong tay tôi, cũng có lẽ sẽ thay thế bằng đội ngũ quản lý mới, rất mong mọi người có thể hết lòng hợp tác. Nếu như có gì khó khăn thì cũng có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào"
Ada nắm chặt tài liệu rồi gật đầu đầy chắc nịch: "Nhất định sẽ."
Tiêu Nhi an ủi vỗ bờ vai cô ấy, cuối cùng liếc nhìn một vòng căn phòng nơi mà cô làm việc tại đây không được mấy ngày, nhưng lại được coi là nơi bắt đầu duyên phận giữa có và Hoắc Kiến Phong.
Ada rom rớm nước mắt: “Tổng giám đốc Tiêu, cô có muốn nói lời tạm biệt với mọi người không?"
Tiêu Nhi bình tĩnh lắc đầu: "Không cần đâu, dù gì sau này chúng ta vẫn là bạn bè của nhau, nên không cần phải nói lời chia tay chính thức như vậy."
Ada cong khóe môi muốn cười nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống: "Vậy, vậy thì để tôi tiến cô ra thang máy
Tiêu Nhi vốn còn muốn an ủi cô ấy thêm đội câu, nhưng chỉ mấp máy môi một chút rồi nuốt trở lại những lời muốn nói. truyện tiên hiệp hay
Ai cũng đều có những nỗi buồn và niềm vui riêng của mình, có những cung bậc cảm xúc đã định rằng chính bản thân mình phải tự vượt qua. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net
Bước ra khỏi tòa nhà của công ty, Tiêu Nhi ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm cùng với những đám mây trắng muốt và ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt.
Cô thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã trả hết những món nợ còn sót lại.
Kể từ giờ phút này trở đi, chính là một giai đoạn hoàn toàn mới trong cuộc đời của cô.
Bắt đầu lại từ đầu, cố gắng lên!
Vừa bước xuống bậc thềm của tòa nhà, Tiêu Nhi vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đậu bên đường.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, người đàn ông dựa vào cửa xe cúi đầu nhìn điện thoại, dáng người thon dài và đĩnh đạc lại lộ ra mấy phần lười biếng, ngông cuồng hiểm thấy, gương mặt với những đường nét tinh xảo rõ ràng thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường, chỉ một cái chớp mắt cũng khiến người ta say đắm. “Wow, đẹp trai quá đi mất!” "Đúng đấy, đúng đấy! Đôi chân dài cùng với gương mặt tuấn tú này!" "Quan trọng là cực kỳ giàu có! Chiếc xe đó là phiên bản giới hạn có tiền cũng chưa chắc đã mua được." "Thật à? Ôi, không biết anh ấy đã có bạn gái chưa vậy?” "Có thì lại làm sao? Chỉ cần có cuốc tốt thì lo gi không đào được góc tường! Mau đi thôi, chúng ta đi qua đó hỏi thử xem!" Nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp với dáng người cao ráo cùng thân hình nóng bỏng đi qua trước mặt mình, còn bàn luận như chỗ không người, Tiêu Nhi lạnh lùng cong khỏe môi rồi cất tiếng đầy mềm mai: “Ông xã!"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc nhưng giọng điệu vô cùng xa lạ, khiến cả người Hoắc Kiến Phong khẽ cứng đờ, anh đứng thẳng người rồi nhìn thấy Tiêu Nhi đang đứng cách đó không xa, nở một nụ cười như có như không với mình.
Khóe môi anh bất giác cong lên mỉm cười, nhấc chân đi về phía cô, vừa khéo chạm mặt hai cô gái xinh đẹp kia đang ngược chiều mà đến.
Hai cô gái đó trông thấy anh đi tới, lập tức ngẩng cao đầu ưỡn ngực mỉm cười quyến rũ với anh.
Tuy nhiên Hoắc Kiến Phong hoàn toàn không có nhìn họ, trong mắt anh chỉ có Tiêu Nhi đang mặc áo sơ mi và quần tây rộng ống trông tràn đầy sức sống.