Lan Tô Tuyền sờ mạch của Lão phật gia, thử kiểm tra nhiệt độ trên trán rồi cau mày nói với Lục Thiên Bảo: “Tại sao đã dùng thuốc lâu như vậy rồi mà bà ấy vẫn chưa tỉnh?” Lục Thiên Bảo sợ không cẩn thận động vào vết thương trên lưng nên ngồi ngược lại trên ghế, khuôn mặt khổ sở: “Tôi cũng đâu có biết! Theo lý mà nói thì lúc này Lão phật gia nên tỉnh rồi chứ!” Phương Thảo cũng vô cùng lo lắng: “Anh Bảo, loại thuốc đó có phải do chính anh thử nghiệm qua không? Phòng thí nghiệm nổ gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi chẳng lẽ vẫn chưa kiểm tra chính xác?"
Lan Tô Tuyền nhìn Lục Thiên Bảo chất van.
Lục Thiên Bảo vội vàng đưa ba ngón tay lên trời thề: “Tôi thề, loại thuốc này chắc chắn là có hiệu quả.Còn chuyện Lão Phật gia các cô vì sao vẫn chưa tỉnh thì tôi nghĩ có thể do thời gian bà ấy hôn mê hơi dài, hơn nữa sức khỏe của người già cũng yếu nên thời gian phản ứng của bà ấy dài hơi một chút không phải cũng là chuyện bình thường sao?" “Anh Bảo, cơ thể Lão phật gia của chúng tôi từ trước tới giờ đều rất khỏe." Phương Thảo khó chịu phản bác lại: “Đây nhất định là " “Khụ khụ!”
Phương Thảo còn đang nói thì đã bị hai tiếng họ làm cho đứt quãng.
Lan Tô Tuyền cũng cảm nhận được bàn tay Lão phật gia trong tay mình hơi cử động. Lan Tô Tuyền kìm nén sự phấn khích kêu lên: “Tỉnh rồi, Lão phật gia tỉnh rồi.
Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển từ người Lục Thiên Bảo sang chiếc giường. Tất cả mọi người đều vội vàng chạy tới bên giường, nhìm chăm chú vào bà cụ đang nằm trên giường. Trong chiếc chăn màu tím đậm, khuôn mặt của Lão phật gia vẫn cứ hiền hòa như lúc trước, chỉ là lớp da dưới con mắt cử động nên lông mày cũng vì thế mà động đậy theo.
Một lát sau, mi mắt nhăn nheo của bà cuối cùng cũng từ từ nâng lên, mở ra một đôi mắt vẫn còn mệt mỏi. "Lão phật gia, lão phật gia, bà cảm thấy thế nào rồi?”
Lan Tô Tuyền là người đứng gần đó nhất, cô ân cần hỏi han và nhẹ nhàng đỡ Lão phật gia dậy.
Phương Thảo vừa đỡ Lão phật gia cho bà tựa vào gối vừa lén lau nước mắt: “Tốt quá rồi, tạ ơn trở đất. Lão phật gia, cuối cùng bà cũng tỉnh lại rồi.”
Hai mắt của Lão phật gia hơi nheo lại để thích ứng với ánh sáng trong phòng rồi mới từ từ nói: "Ngốc! Có mấy đứa ở đây trông chừng, bảo vệ bà dám không tỉnh sao?” “Lan cô cô, anh Bảo làm phiền hai người chăm sóc Lão phật gia để tôi đi thông báo với thiếu chủ.
Phương Thảo không ngăn được nước mắt nên xấu hổ che mặt chạy ra khỏi phòng.
Lan Tô Tuyền bưng một cốc nước ấm tới cho Lão phật gia uống. Bà cầm cốc nước rồi nhìn Lục Thiên Bảo cười vui vẻ: “Cháu là bạn của cháu bà à?”
Khoảng thời gian này mặc dù bà bị hôn mê nhưng cũng thỉnh thoảng nghe được những cuộc nói chuyện của những người đứng cạnh giường.
Lục Thiên Bảo vội vàng đứng dậy cung kính chào hỏi: “Cháu chào Lão Phật gia a. Cháu là anh em tốt nhất của Kiến Phong, tên cháu là Lục Thiên Bảo ạ.” “Được, được, quả nhiên là giống với cháu bà, đều là những đứa bé có tài.” Lão Phật gia cười hiền từ: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Cháu lấy vợ chưa? Có bạn gái chưa?"
Lục Thiên Bảo giật nhẹ phần đuôi tóc màu vàng của mình rồi xấu hổ nói: “Cháu và Kiến Phong bằng tuổi, cháu chưa lấy vợ cũng chưa có bạn gái ạ"
Ánh mắt của Lục Thiên Bảo tự nhiên nhìn về phía Lan Tô Tuyền.
Lan Tô Tuyền đang cúi đầu diếm lại chăn cho bà cụ, những sợi tóc con rũ xuống che mặt nên Lục Thiên Bảo không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Lão phật gia cau mày khó hiểu: “Cái gì? Một thanh niên tốt như cháu mà vẫn chưa có bạn gái sao? Làm sao có chuyện đó được?”
Không đợi Lục Thiên Bảo lên tiếng, Lão phật gia đã dẫn lông mày ra tự bật cười: "Ha ha ha, cũng không phải vội, có Lão phật gia ở đây bà nhất định không để cho cháu một mình đâu. Thiên Bảo, cháu đến Phấn Trại cũng được mấy ngày rồi nhỉ? Cháu đã gặp con gái trong Phấn Trại chưa? Cháu thấy thế nào, có xinh đẹp không?”
Lục Thiên Bảo gật đầu: “Bà lãnh đạo anh minh, Phấn Trại lại là nơi phong thủy bảo địa, con người nhất định là địa linh nhân kiệt, gười người người nấy đều vô cùng xuất sắc.
Những lời khen ngợi này làm Lão Phật gia vô cùng thích, bà cười đến mức không khép được miệng lại: "Đúng là biết ăn nói, có tiền đồ lắm. Vậy cháu nói thử cho bà biết, cháu đã có cô gái nào trong lòng chưa?"
Cuối cùng Lục Thiên Bảo cũng nghe ra mục đích của bà, hai mắt anh sáng lên: “Lão Phật gia, bà đang định làm mối cho cháu sao?” “Đương nhiên rồi.” Lão Phật gia cười hiền từ: "Cháu đã vất vả nghiên cứu ra thuốc giải cho bà, cháu lại đại ân nhân của bà, cũng là ân nhân của Phấn Trại, mà cháu còn là bạn tốt của cháu bà. Chỉ cần là con gái trong Phấn Trại thì cháu cứ chọn thoải mái. Cháu thích ai thì cứ nói cho bà biết, bà nói thay cho cháu.” “Thật ạ?” Lục Thiên Bảo phấn khích liếm môi, khuôn mặt không giấu được cảm giác vui mừng: “Cho dù cô ấy có thân phận, tuổi tác, địa vị thế nào, chỉ cần cháu thích là bà cũng đồng ý làm mối cho cháu đúng không a? Cho dù cô ấy là người có quyền cao chức trọng ở Phấn Trại thì cũng được a?”
Lão phật gia là người tinh tường nên hiểu ngay ra mọi chuyện: “Vậy là cháu có mục tiêu rồi sao?" “Dạ cháu, cháu...
Lục Thiên Bảo vô thức nhìn về phía Lan Tô Tuyền đang bận rộn ở cạnh giường.
Lan Tô Tuyền đang cúi đầu, bận rộn bắt mạch, đo huyết áp, ghi chép các số liệu cho Lão phật gia, làm hết trách nhiệm những công việc mà một vãn bối và một bác sĩ nên làm.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của Lan Tô Tuyền, trái tim của Lục Thiên Bảo không khỏi đập nhanh hơn.
Không ai nhìn thấy dưới lớp tóc con đang xóa xuống trước mắ Lan Tô Tuyền, khuôn mặt cô đang hơi run lên và hai tại cũng đỏ ửng. “Sao vậy Thiên Bảo? Có phải vì có Lan cô cô ở đây nên cháu ngại không muốn nói ra không?" Ánh mắt của Lão phật gia không nhìn Lục Thiên Bảo nữa, bà an ủi nói: "Không sao đâu, Lan cô cô coi cháu như đàn em, cháu không cần xấu hổ đâu.”
Bàn tay cầm bút của Lan Tô Tuyền hơi run lên, nét chữ cứng nhắc bị kéo ra một đường thật dài.
Lục Thiên Bảo có vẻ hơi ngại, anh cổ cong mỗi rồi nói: “Lão phật gia, cháu nghĩ thêm rồi nói cho bà biết được không ạ?” “Được!” Lão Phật gia hào phóng nhận lời: “Nhớ nhé, bất cứ ai, bất cứ thân phận là gì bà cũng làm chủ cho cháu.” “Vâng.”
Lục Thiên Bảo trả lời, khỏe mắt liếc nhìn Lan Tô Tuyền có thêm vẻ chắc chắn và vui mừng