Ôn Thục Nhi mở mắt ra, vô thức nhìn sang giường phụ.
Hầy, trống trơn! Cô thở dài, đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà như bình thường.
Khi bước vào phòng ăn, mắt cô theo thói quen liếc nhìn xung quanh rồi đột ngột dừng lại.
Trên xe lăn, người đàn ông đang được Ngô Đức Cường đấy từ.
phòng bếp đến phòng ăn.
Ôn Thục Nhi hai mắt sáng lên, cô vội vàng chạy tới: "Kiến Phong, anh đã về rồi! Cùng nhau ăn sáng nhé?".
Không đợi anh trả lời thì cô đã bắt đầu chuẩn bị cho anh rồi: "Đầu tiên là một ít bánh mì mứt việt quất, cộng với sữa chua handmade, được không?".
Hoắc Kiến Phong nhìn cô, trong con người đen mực và sâu lắng đang dâng trào sóng ngầm.
Anh nói bằng một giọng buồn tẻ: "Không cần, tôi chỉ là quay lại để lấy một chút đồ, sẽ rời đi ngay lập tức."
“Hả?”
Vẻ thất vọng lóe lên trong mắt Ôn Thục Nhi, động tác trên tay cô dừng lại, sau đó lại trở nên bận rộn: “Vậy thì cầm hộp cơm đi, trên đường từ từ ăn! Chức năng tiêu hóa của anh vốn đã yếu, còn không ăn sáng tử tế, sẽ rất hại cho cơ thể đấy."
"Không cần" Hoắc Kiến Phong nặng giọng hơn, lạnh lùng nói: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ dọn ra ngoài ở."
Ôn Thục Nhi giật mình ngơ ngác nhìn anh: "Dọn ra ngoài? Anh.
muốn dọn đi đâu?".
"Vết máu tụ trong não của Phi Phi vẫn chưa biến mất, cả hai mắt đều bị mù, và bị mất trí nhớ do tổn thương tâm lý.
Tôi sẽ chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô phía đông và ở với cô ấy một khoảng thời gian."
Đôi mắt anh bình tĩnh, giọng điệu bình thản, không hề có bất cứ sự dịu dàng nào, như thể anh đang nói về chuyện nhà người khác.
Ôn Thục Nhi kinh ngạc nhìn anh.
Trong tim, một cảm giác đau nhói khác lạ lan theo mạch máu đến tử chi.
Ngô Đức Cường nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Ôn Thục Nhi, đau lòng đưa tay đỡ trán.
Cậu ba ơi là cậu ba, cậu không thể nói rằng cậu đang bận rộn với việc kinh doanh hay mua lại cổ phần sao? Hoặc là chỉ cần tìm một lý do nào đó cũng được mà!.
Còn gọi Phi Phi trước mặt cô ba, cậu chưa thấy trong lòng cô ba đang nghẹn lại sao?.
Không dám nhìn, thực sự là không dám nhìn!.
Cô ba tội nghiệp, còn trẻ như vậy đã phải chịu đựng nỗi đau khổ không đáng có!.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong chìm xuống.
Nhưng anh không nói gì, di chuyển xe lăn ra ngoài.
Ön Thục Nhi hoàn hồn, vội vàng chạy theo nói: "Bà nội đã nói với thần y, có thể đến nhà để châm cứu chữa bệnh cho anh, nếu anh chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô phía đông sống với chị Tống, vậy thì thần y có thể tới đó châm cứu cho anh không?".
Hoắc Kiến Phong liếc cô một cái nhẹ: "Cô hãy thay tôi nói cho bà nội biết, không cần quấy rầy thần y đầu.
Khi nào có thời gian, tôi sẽ tự mình đi qua đó để tiếp tục điều trị."
Ôn Thục Nhi lo lắng thuyết phục: "Nhưng mà, thần y nói rằng khi đã bắt đầu điều trị, tốt nhất nên điều trị xong một liệu trình rồi mới xem xét tình hình, nếu không thời gian điều trị có thể bị kéo dài trong tương lai."
“Không thành vấn đề, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai”
Hoắc Kiến Phong không quan tâm.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến cửa vào thang máy.
Hoắc Kiến Phong đột nhiên lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho Ôn Thục Nhi: "Muốn mua gì thì tự mua.
Đừng tiết kiệm tiền cho tôi, cũng đừng tiết kiệm tiền cho nhà họ Hoắc".
Tấm thẻ vàng lấp lánh trên đầu ngón tay trắng nõn.
Cái này là cái gì? Phí chia tay sao?.
Ôn Thục Nhi do dự một hồi, mới lấy, nói nhỏ: "Vậy khi nào thì chúng ta ly hôn? Hay là vẫn giống như khi chúng ta kết hôn, không cần tôi tới đó, chỉ cần ký tên một cái là được?".
Ngô Đức Cường lặng lẽ theo sau hai người họ, và sững người khi nghe điều này.
Không phải chứ?.
Anh ta có nghe thấy cậu ba nói là muốn ly hôn đầu!.
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong trầm xuống, hàng lông mày tuấn tú cau lại: "Ly hôn? Tại sao phải ly hôn?".
Trong lòng có chút khó chịu, nhưng Ôn Thục Nhi vẫn cố gắng nhếch miệng cười, nghiêm túc nhìn anh: "Lẽ nào không phải sao? Chị Tổng đã trở lại, hai người nên ở cùng nhau chứ! Tôi chẳng qua cũng chỉ là người công cụ để xung hỉ cho anh mà, không phải là nên đi bây giờ sao?".
Người công cụ?.
Trong lòng cô, định vị về bản thân như vậy sao?.
Hoắc Kiến Phong nhìn Ôn Thục Nhi bằng ánh mắt sâu xa: "Vậy cô muốn đi đâu?".
"Đương nhiên là tôi sẽ trở lại phòng khám rồi!" Ôn Thục Nhi nói theo lẽ đương nhiên: “Sau đó tiếp tục học tập, tương lai làm một bác sĩ giỏi để cứu chữa cho những người bị thương.”
Cô dừng lại và nói thêm: "Nhân tiện, tôi cũng muốn cảm ơn anh! Lần trước anh đã giúp tôi bắt bố ký vào giấy bảo đảm, nó thực sự có ích! Tôi hiện đã lấy được 20% cổ phần của nhà họ Ôn rồi.
Nói ra thì, sau này tôi cũng là một người giàu có đấy!".
Cô cười, trong ánh mắt đầy vẻ tự mãn.
Hoắc Kiến Phong giật mình, bàn tay trên tay vịn đột nhiên nằm chặt.
Hờ, cô đã không thể đợi được nữa, cô muốn rời khỏi đây và bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Yết hầu anh chuyển động, giọng nói lạnh như băng: "Được, nếu cô muốn ly hôn thì trước tiên hãy đi hỏi bà nội.
Trong gia đình này, trước hết là bà nội phải đồng ý.
"Không cần hỏi, hiện tại bà có thể nói cho các cháu biết, bà không đồng ý.
Ở cửa chính, dì Mẫn dìu bà cụ bước nhanh vào. ngôn tình sủng
Mọi người đều sửng sốt.
Bà cụ Hoắc không cho họ cơ hội lên tiếng nữa, bà nói thẳng: "Thục Nhi, tiến sĩ Trường đã đợi cháu ở phòng tài chính rồi.
Cháu mau chóng qua đó đi!".
“Hả?" Ôn Thục Nhi hoàn hồn, nhìn Hoắc Kiến Phong rồi nhìn bà cụ, cuối cùng gật đầu nói: "Vâng, được!.
Cô ngoan ngoãn vẫy tay chào mọi người: "Tạm biệt mọi người!".
Đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại nói với Hoắc Kiến Phong: "Kiến Phong, anh nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy!" Bắt gặp ánh mắt ấm áp và chân thành của cô, con ngươi của.
Hoắc Kiến Phong khẽ co lại.
Ngô Đức Cường chịu không nổi, trong lòng thầm thở dài: hầy, cô ba thật tốt biết bao!.
Bà cụ Hoắc bất lực lắc lắc đầu, nghe tiếng bước chân của Ôn Thục Nhi đã đi xa, bà cụ sốt sắng nói với Hoắc Kiến Phong: "Kiến Phong, nhìn đi, tự mình xem đi, nếu một người vợ tốt như vậy đi mất rồi thì phải đi tìm ở đầu ra? Đừng có bị vẻ ngoài làm mờ mắt mà hồ đồ".
Dì Mẫn thở dài một tiếng, nói theo: "Đúng đấy, cậu ba, xin phép nói một câu mạo phạm, giữa cậu và cô Tống đã là chuyện không thể rồi, cậu đừng làm tồn thương trái tim của cô ba nữa."
Hoắc Kiến Phong vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Bà nội, dì Mẫn, hai người đừng lo lắng, cháu làm chuyện gì cũng đều sẽ chú ý đến thể diện của nhà họ Hoắc.
Nhưng nếu cô ấy nhất quyết đòi ly hôn, cháu cũng không miễn cưỡng".
"Cô ấy" ở đây đương nhiên là ám chỉ Ôn Thục Nhi.
Bà cụ Hoắc hai mắt xám xịt: "Cái gì gọi là con bé nhất quyết? Thục Nhi tốt như vậy, chẳng lẽ con bé lại vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện ly hôn sao? Cháu hãy tự mình xem lại những chuyện cháu đã làm, cháu bảo người khác phải nghĩ như thế nào đây? Thục Nhi sẽ nghĩ thế nào đây? Con bé chỉ ngây thơ và chậm chạp chứ không hề ngu ngốc!".
Bà cụ đập đập cây gây trong tay: "Cháu hãy nói thật cho bà biết, cháu làm nhiều chuyện như vậy, có phải là muốn ở bên con bé nhà họ Tổng kia không?"