Vương hậu chỉ huy người hầu quét tước trang trí lại cung điện huy hoàng này.
"Cô, dịch bình hoa qua bên trái một chút."
"Ừ, đúng, không tệ."
"Cô, đổi bồn hoa lan thành hoa khác đi, ít lá cây quá, không đủ xanh, đổi loại tốt nhất ý."
Trên sân khấu của sảnh tiệc, một cây đàn piano màu ngà đứng lặng lẽ.
Một cậu bé nho nhỏ mặc vest ngồi trên ghế piano, bản nhạc du dương chậm rãi bồng bềnh khắp đại sảnh.
Những người hầu không ngạc nhiên gì, bọn họ vừa nghe vừa vội vàng làm việc.
Dù sao thì ai chẳng biết hoàng tử của bọn họ là thiên tài, chơi piano lên cấp đại sư lâu rồi.
Vương hậu Tida an tĩnh lại, dù bà đã nghe Vân Thiên đánh đàn nhiều lần nhưng bà vẫn vui vẻ nheo mắt lại, hưởng thụ âm thanh mỹ miều.
Vân Thiên như chơi đùa, đánh rất nhẹ nhàng, mãi đến khi bé thấy một đôi nam nữ đứng ở cửa.
Tiếng đàn bỗng dừng lại.
Bé nhảy xuống ghế, chạy như bay lao vào lòng Tiêu Nhi: "Mommy."
"Cục cưng!".
Tiêu Nhi ngồi xổm, dang hai tay ra, ôm chặt bé vào ngực: "Mấy ngày không nghe cục cưng đánh đàn, không ngờ kỹ năng piano của cục cưng lại lợi hại như vậy."
Vân Thiên cười khanh khách, thân mật đặt đầu lên trán Tiêu Nhi: "Bà nội bảo, âm nhạc có thể giúp người ta thư giãn cả thể xác và tinh thần.
Có thể giúp bệnh của mẹ mau khỏi, Vân Thiên muốn mẹ mau khỏi bệnh."
Tiêu Nhi lập tức mềm như nước: "Bảo sao hôm nay mommy ngủ dậy cả người rất khỏe, ra là công lao của cục cưng Vân Thiên."
Vân Thiên ngẩng đầu, nghiêm túc lắc lắc: "Không phải chỉ do Vân Thiên, còn do bà nội cầu phúc, do daddy chăm sóc, còn do mommy kiên cường.
Đây là kết quả do cả nhà ta cùng nhau nỗ lực."
Tiếng đàn dừng lại, vương hậu Tida bừng tỉnh, nhìn thấy Tiêu.
Nhi và Hồng Liệt thì đi tới đón.
Nghe thấy lời Vân Thiên nói, bà lập tức vui mừng phụ họa: "Cục cưng nói đúng, chỉ cần người một nhà đồng tâm hiệp lực thì chuyện gì cũng làm được.
Tiêu Nhi dịu dàng cười nhẹ, cung kính hành lễ với vương hậu Tida: "Đây là công lao do mẫu hậu dốc lòng dạy dỗ.
Cô nhìn trang trí xung quanh, lại cung cúc vương hậu: "Mẫu hậu vì Vân Thiên mà vất vả rồi."
Vương hậu Tida hòa ái cười: "Được tự mình tổ chức sinh nhật cho cháu trai, tôi rất vui."
Bà nhìn Vân Thiên đang ăn vạ trong lòng Tiêu Nhi, dang tay ra: "Cục cưng Vân Thiên, mommy vừa khỏe mà, qua đây, bà bể nhé?".
Vân Thiên lắc đầu, giả bộ người lớn nói: "Không cần đầu bà, cháu không phải trẻ con ba bốn tuổi, không cần bà bế."
Bé quay đầu, hôn "bẹp" lên mặt Tiêu Nhi, kiên định nói: "Mommy, thả con xuống đi!".
Ba người nhìn bộ dáng giả người nhớn của bé mà cười rộ lên.
"Được rồi, mommy sau này sẽ khống chế mình, không bế thanh niên của chúng ta nữa."
Tiêu Nhi xoa tóc mềm mại của bé rồi đặt bé xuống.
"Vâng."
Vân Thiên gật đầu, sau đó lễ phép hành lễ, ngoan ngoãn tự mình đi chơi.
Vương hậu Tida nhìn thân hình mũm mĩm kia, trên mặt tràn đầy yêu thương.
Tiêu Nhi thấy vậy, trong mắt có chút hổ thẹn, thấy tiệc sinh nhật hoành tráng vậy, cô càng chột dạ: "Mẫu hậu, người chiều nó vậy nó sẽ càng đắc ý đay."
Vương hậu Tida vui vẻ quay lại: "Vân Thiên là trưởng tôn của quốc vương Thanh Bạch, làm vậy cũng hợp lý mà.
Lại nói, con với A Liệt lúc nào cũng ém xuống, không phải năm nào mẹ cũng được làm.
Lần này may mà được hai đứa thả, mẹ phải làm to mới được."
"À đúng rồi, lần tiệc hội này, phụ vương của mấy đứa cũng rất ủng hộ, còn bảo muốn công bố chuyện lớn trong tiệc hội!" Bà chớp chớp mắt với bọn họ, mắt đầy ám chỉ.
Lòng Tiêu Nhi thấp thỏm lo sợ.
Hồng Liệt lại cười to: "Thật ạ? Phụ vương nghĩ giống con thật, lần sinh nhật này con cũng muốn cho mọi người một bất ngờ."
Mắt vương hậu Tida sáng bừng lên, theo bản năng nhìn vào bụng của Tiêu Nhi: "Bất ngờ gì?".
Hồng Liệt ngượng ngùng: "Mẫu hậu, nói ra thì không bất ngờ nữa.
Chờ tới lúc thì mẹ khác biết."
Vương hậu ái muội nhìn hai người bọn họ, không hỏi nhiều, vui vẻ bàn bạc chuyện bữa tiệc: "Hôm sinh nhật, mẹ mời dàn nhạc.
Thanh Bạch tới biểu diễn, có được không?" "Được ạ, đến lúc đó chắc chắn rất vui!" Hồng Liệt hưởng ứng: "Con cảm thấy chúng ta còn có thể...."
Bọn họ sôi nổi bàn luận, trên mặt là hưng phấn và chờ mong, trên nét mặt người hầu đi qua lại cũng nhẹ nhàng vui vẻ...
Đáy mắt Tiêu Nhi hiện ra chút cô đơn, cô đè tay lên ngực, nói nhỏ: "Mẫu hậu, A Liệt, con thấy hơi mệt, con về trước nhé.
Mọi người vất vả rồi!".
Hồng Liệt thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, quan tâm hỏi: "Có mệt lắm không? Anh đưa em về nhé."
Anh quay đầu nhìn về phía vương hậu, còn chưa mở miệng nói thì vương hậu đã phất tay: "Đi đi, đi đi, chăm Tiêu Nhi tốt vào, ở đây giao cho mẹ là được."
Hồng Liệt dìu Tiêu Nhi, hai người cung kính hành lễ với vương hậu, xoay người rời khỏi phòng tiệc.
Ngoài phòng tiệc là vườn hoa.
Hồng Liệt nắm tay Tiêu Nhi, gấp gáp nói: "Em sao rồi? Có cần anh gọi bác sĩ tới kiểm tra không?".
Tiêu Nhi lắc đầu, kéo anh ngồi xuống: "Em không sao, anh đừng lo lắng vậy.
Chắc do lâu rồi không ra ngoài, trong tiếng người ồn ào em thấy khó chịu, bây giờ đỡ hơn rồi.
Hồng Liệt thấy cô đã đỡ hơn cũng thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc: "Nữ tổng tài bá đạo TN của chúng ta, làm bác sĩ Tiêu quen rồi, bây giờ sợ nơi đông người sao?".
Tiêu Nhi bất đắc dĩ trừng mắt liếc anh một cái, thuận tiện hỏi: "Bên nước Z thế nào rồi? TN ổn không?".
Hồng Liệt hơi hối hận, không có việc làm đi tìm chỗ chết.
Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, cười rộ lên: "Yên tâm đi, anh đã chọn ra những người quản lý tốt nhất đưa qua đó.
Còn có Ada hỗ trợ bên đó, chuyện em muốn làm, tất cả vẫn theo đúng lộ trình."
Mắt Tiêu Nhi hiện lên chút do dự.
Chưa đợi cô mở miệng, Hồng Liệt tự trách trước: "Do anh không tốt, trước đây không nên đưa em về.
Bây giờ anh không biết tình hình bên kia như thế nào, để em vào nơi nguy hiểm, không giúp gì được, khiến em chịu tổn thương.
Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng kiên định: "Noãn Noãn, anh nghĩ, anh sẽ đưa ông bà ngoại qua đây, đưa người thân của em qua, ở bên em.
Không phải trước đây em muốn tạo dựng một đội y tế sao? Đến lúc đó để ông bà ngoại lãnh đạo đội, còn có Thanh Xuân với hai tiền bối nữa.
Kéo từng người từng người một vào là thành một đội nhỏ rồi.
Xong Lê Việt Bách sẽ phụ trách quản lý internet chỗ chúng ta, anh tin về lĩnh vực này, cậu ta nhất định sẽ giúp đỡ."
Anh dừng một lúc, không đợi Tiêu Nhi mở miệng, nói: "Ngay cả mấy cơ sở đông y em nói anh cũng sắp xếp người nghiên cứu rồi, anh tin sẽ sớm có thành quả thôi...
Anh nói không ngừng, xem xét đầy đủ mọi kế hoạch và mối quan tâm của cô.
Nhưng khi nói xong anh lại cực kỳ tôn trọng: "Noãn Noãn, ngoài những điều này, em còn lo lắng gì nữa? Em tin anh đi, anh sẽ giải quyết giúp em mà."
Mọi thứ chu đáo như vậy, cô còn gì để nói chứ?