Một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại: “Được rồi, mummy biết rồi.
Con yêu, đừng sợ, mummy sẽ đến ngay”
Không đợi Vân Thiên nói thêm gì nữa, cô đã tắt điện thoại, bất chấp sự ngăn cản của Sa Lệ trực tiếp lao ra ngoài.
Bệnh viện Hoàng Gia, phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhận được lệnh sớm đã chờ sẵn ở ngoài cửa, xe vừa mới dừng lại, bọn họ liền ngay lập tức đẩy xe đẩy bình khí oxy vào.
Mọi người hợp sức, một chân một tay giữ chặt Hoắc Kiến Phong đang giãy dựa loạn lên trên giường đẩy bệnh nhân nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.
Hồng Liệt cuối cùng xuống xe, cả người hơi kiệt sức.
Anh không đế ý đến vết máu đã khô ở khắp mặt, cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, thở gấp mấy lần.
Vân Thiên kiếng chân lên, đau lòng đưa cho anh khăn giấy ướt: “Daddy, Vân Thiên lau cho daddy, lau sạch rồi sẽ không thấy đau nữa."
Hồng Liệt ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm của con trai, lòng anh chợt cảm thấy ấm áp.
"Daddy không sao, daddy không thấy đau."
Anh cười ôn hòa, nhận lấy tờ khăn giấy ướt, xoa đầu Vân Thiên, nói: “Daddy bảo tài xế đưa con về nhà trước, được không?" “Không”
Vân Thiên nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự kiên định: “Con muốn đi cùng với daddy."
Hồng Liệt vô cùng tức giận, chợt dứt khoát nói: “Được, con đi cùng với daddy”
Anh lau sạch vết máu trên mặt, rồi bế Vân Thiên lên: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong đợi."
“Vâng”
Vân Thiên vòng tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào người anh, nhẹ nhàng nói: “Daddy, có phải là chú ấy trước đây bắt nạt mẹ, khiến mẹ bị tổn thương rất sâu đậm đúng không?" “hửm?'.
Hồng Liệt giật mình, lúc này mới chợt phản ứng lại từ “chú ấy" trong miệng Vân Thiên là chỉ Hoắc Kiến Phong.
Đứa trẻ này, thực sự là đã biết hết mọi chuyện rồi sao?".
Anh nuốt nước bọt, đem những lời chắc chắn kia nuốt xuống, cổ nặn ra một nụ cười, nói mập mờ: “Đứa nhóc này, con đang đoán mò linh tinh cái gì vậy chứ! Chú ấy ưu tú như vậy, giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, thật không thể ở sau lưng nói xấu người ta chứ!.
Hơn nữa, cho dù ngày trước chú ấy có làm gì sai đi nữa, thì đó cũng là chuyện đã qua rồi, mummy siêu nhân của con không những không hề bị đánh bại, hơn nữa còn trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Cho nên bất luận thế nào, chúng ta đều phải cảm ơn những người đã từng làm tổn thương đến chúng ta, có phải không?".
Giáo viên nói rằng, những kẻ đến cuối cùng cũng không thể giết chết được chúng ta sẽ khiến chúng ta càng trở nên mạnh mẽ! Tổn thương lớn thế nào, sâu đậm thế nào mới có thể khiến một người bình thường trở thành siêu nhân cơ chứ?.
Vân Thiên suy nghĩ, nhịn không được nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình thành nắm đấm, trong mắt tràn ngầm ý hận.
Thời gian đó, mummy nhất định là vô cùng đau khổ có phải không?.
Nhìn thấy biểu cảm vô cùng tức giận trên mặt Vân Thiên, trong lòng Hồng Liệt có chút không chịu được.
Con trai, daddy không có lừa con.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng Daddy chỉ là muốn con sớm nhận ra hiện thực.
Người đàn ông đó, anh ta không xứng làm bố của con, càng không xứng với Mommy!.
Hồng Liệt đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở sau lưng, kèm theo đó một trận tiếng bước chân dồn dập.
"Noãn, em sao lại vào đây rồi?".
Anh vừa quay đầu, đập vào mắt anh là Tiêu Nhi vội vội vàng vàng đi ra.
Cô chạy, mái tóc dài tung bay trong gió đếm, tiếng phật phật của chiếc áo gió màu be.
Vân Thiên có chút áy náy, nhẹ giọng giải thích: “Daddy, là con nói.
Vừa nãy ở trên xe, Mummy gọi điện tới, thấy giọng mẹ, con liên nói nói cho mẹ biết."
Hồng Liệt xoa đầu an ủi: "Không sao, Daddy cũng định nói cho mummy biết, chỉ là còn chưa kịp nói, cảm ơn con, con trai."
Tiêu Nhi vừa vào cửa, đã nhìn xung quanh lo lắng tìm kiếm, nhìn thấy Hồng Liệt liền nói: “Anh ấy đâu? Có phải là di chứng của vắc xin không?".
Không đợt Hồng Liệt trả lời, cô lại tự nói: "Ada nói đã tiêm thuốc giải cho tất cả các tình nguyện viên rồi mà, tại sao vẫn trở nên thế này?".
Hồng Liệt chau mày, miệng cười gượng gạo.
Anh thả Vân Thiên xuống, nắm lấy vai của Tiêu Nhi, ôn nhu nói: "Noãn, Noãn, em bình tĩnh một chút! Không liên quan gì đến em, anh nhìn anh ta không giống như bởi vì di chứng, chắc chắc là vì nguyên nhân khác."
Anh nhìn thấy sự lo lắng sâu thẳm trong mắt cô, anh biết đó không chỉ là bởi vì chuyện di chứng, mà càng là bởi vì người đó, bởi vì người đó là Hoắc Kiến Phong!.
Sâu thẳm trong mắt Hồng Liệt ngập tràn sát khí.
Hoặc là, anh có thể nhân cơ hội này, khiến người đàn ông kia biến mất mãi mãi!.
Tiêu Nhi ngớ ra, mới ý thức đến mình có chút thất thổ.
Cô miễn cưỡng cười, ngượng ngập nói: “Lô vắc xin này có liên quan đến tính mạng của hơn một trăm người, em bây giờ không thế đích thân tham gia dự án đó, nên hết sức lo lắng..."
Hồng Liệt siết chặt vai cô, cảm xúc trong đáy mắt kiềm chế lại: "Không sao, anh hiểu.
Anh không có sự đồng ý của em đã đưa em về, chuyện này anh cũng có trách nhiệm.
Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì bác sĩ cũng đều có thể giải quyết được."
"Ừm."
Tiêu Nhi gật đầu.
Cô do dự nhìn về phía phòng cấp cứu, nhịn không được liền nói: “Bỏ đi, em vẫn là đi vào trong xem, xem có chuyện gì có thể giúp được không."
"Không được, em không được đi! Anh ta bây giờ căn bản còn không khống chế được mình!”
Hồng Liệt vội vàng ngăn lại nói: “Anh ta đánh anh bị thương thì cũng thôi đi, anh không thể lại để cho anh ta làm tổn thương em được.
“Hả?”
Tiêu Nhi nhìn chằm chằm vào Hồng Liệt hai giây, mới phát hiện ra xung quanh mũi của anh sưng đỏ lên khác thường.
Cô vừa rồi, lại hoàn toàn không hề để ý đến!.
Sự áy náy tự trách bao trùm lấy cô; “Liệt, em xin lỗi, em.."
"Không sao, không sao, anh biết, em là bác sĩ, thói quen nghề nghiệp sẽ khiến em chú ý đến người bị bệnh nặng hơn trước."
Anh cười ấm áp, nhưng trong mắt anh không che dấu được có một chút mất mát.
Tiêu Nhi nắm lấy tay anh: “Cảm ơn anh! Liệt! Anh yên tâm, em là bác sĩ, em biết làm sao chăm sóc mình.
Anh đi gặp bác sĩ xử lý vết thương trước đi, em vào trong xem thế nào liền đi ra ngay”
Nụ cười của Hồng Liệt đông cứng trên mặt, anh còn chưa kịp nói gì, Tiêu Nhi đã nắm chặt tay của anh, xoay người đi về phía phòng cấp cứu.
Anh nhìn thấy y tá đi ra, nhìn y tá dẫn cô đi thay áo tiệt trùng, nhìn y tá dẫn cô đi vào cánh cửa phòng cấp cứu kia...
Quả nhiên, thế giới này, vẫn là trẻ con có khóc thì mới có kẹo ăn!.
Hồng Liệt nhìn theo bóng lưng mỏng manh của cô, siết chặt tay lại.
Phòng cấp cứu.
Tiêu Nhi nhìn thấy người đàn ông bị bác sĩ trói chặt trên giường bệnh, cô thực không dám tin vào mắt mình.
Quần áo của anh đã bị bác sĩ cởi sạch, để lộ ra làn da trơn bóng và cơ bắp săn chắc.
Nhưng cả da và cơ bắp của anh đều lộ ra đỏ ửng.
Đỏ đến chói mắt, giống như máu có thể bất cứ lúc nào bắn ra.
Còn các mạch máu trên khắp người anh, giống như những con rắn nhỏ màu xanh tím, nhô lên trông vô cùng khủng khiếp ở trên da anh.
Ngay cả hai má của anh trắng bệch ra cũng hắn lên những mạch máu tím đến đáng sợ.
"Thả...tôi...ra, thả...
tôi...
ra.."
Anh nghiến răng chịu đựng, cổ họng phát ra âm thanh rùng rợn như tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú, giống như có gì đó chạm vào cơ thể anh, khiến anh tức giận, phát điên, khiến từng tế bào trong cơ thể anh như đang muốn vỡ tung ra.
Ngay cả khi đã cố định trói anh lại, anh vẫn là không ngừng nắm chặt tay vùng vẫy, khiến cho giường đẩy bệnh nhân rung âm ầm.