“Tới tập đoàn Hoắc Kiến.” Không biết ai la trước, mọi người phản ứng vội vàng chạy về phía cửa kính..
Cho đến khi mọi người đều đã lao vào..
Ôn Thục Nhi cười đứng dậy, võ nhẹ bụi đất trên người, trở về bên cạnh Hoắc Kiến Phong vừa cười vừa nói..
“Cô không sao chứ?”
Hoắc Kiến Phong nhìn cô từ trên xuống dưới..
Mọi người đã tận mắt chứng kiến một mình cô ăn hết một xiên kẹo..
Ôn Thục Nhi đắc thắng lắc đầu: “Tôi ăn kẹo hồ lô mình tự làm, đương nhiên không saol” Cô nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, chế nhạo: “Về phần bọn họ, ai khiến bọn họ bắt nạt anh, hải” “Đi gọi tài xế lái xe qua!”
Ôn Thục Nhi nói với Ngô Đức Cường..
Cô khéo léo nhận lấy xe lăn đẩy Hoắc Kiến Phong sang bên đường..
Ngô Đức Cường phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn..
Mưu kế này của cô ba quả thực là xuất sắc! Anh ta cảm phục trong lòng, rồi vội vàng gọi tài xế lái xe tới..
Chỉ khi Ôn Thục Nhi và Hoắc Kiến Phong lên xe, các phóng viên mới lê chân chạy ra khỏi tòa nhà..
“Bọn họ đã chạy, bọn họ đã chạy đi rồi…” Phóng viên vội vàng kêu gọi những người khác..
Mọi người phản ứng lại, sải chân ra đuổi theo, nhưng càng muốn đuổi theo thì bụng càng đau và tần suất đánh rắm càng nhiều thêm..
Cuối cùng, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào bức tường kính trong suốt mà nhìn chiếc xe thương gia hạng sang đi xa….
“Hahaha…” Ôn Thục Nhi nhìn họ qua kính cửa sổ, nở nụ cười nghiêng ngả..
Người đàn ông cau mày và trầm giọng nói: “Cô đánh thuốc bọn họ sao?” Ôn Thục Nhi thu lại ánh mắt, quay lại nhìn người đàn ông, cười gian xảo: “Không sao đâu.
Chẳng là gì hết.
Chỉ là khiến bọn họ đau bụng giả, đánh vài quả rắm thôi.
Có điều, những người dạ dày không tốt, không xì được hơi ra, có thể sẽ đau lâu hơn một chút..
Sau khi đánh liên hoàn mấy chục quả rắm thì sẽ ổn thôi.” Vừa nói, cô lại không thể nhịn được cười..
“Đánh liên hoàn… mấy chục quả rắm…” Khi Ngô Đức Cường nghĩ đến cảnh này, da đầu anh ta ngứa ran vì xấu hổ..
Nhưng rất may là đối thủ đã bị thương, và đội mình đã thành công! Anh ta quay đầu, giơ hai tay lên: “Cô ba, cho cô một vạn like! Cô thật tuyệt vời!” “Đương nhiên, tôi là thần y nhỏ trong làng của chúng tôi.”
Ôn Thục Nhi đắc thắng nâng cằm lên..
Bên trong xe là một bầu không khí thoải mái hiếm có..
Khóe miệng của người đàn ông gợi lên một chút vòng cung, nhẹ giọng nói: “Làm sao cô lại nhớ tới mà chạy tới công ty vậy?”
“A?” Ôn Thục Nhi ngây ra, sững sờ hai giây, đột nhiên võ trán: “Tôi tới đây tìm anh vì một chuyện! Nhưng là chính xác là vì chuyện gì, thì tôi đã quên rồi.” Ngô Đức Cường: ….
Cô ba, trí óc của cô đúng là không thể nào khen ngợi nổi! Người đàn ông hơi ngây ra, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường..
Anh quay đầu lại, lấy ra một chai nước từ ngăn chứa đồ trên cửa xe, mở nắp, đưa cho Ôn Thục Nhi: “Uống chút nước đi” Giọng điệu bình thản khiến người nghe không nhận ra chút cảm xúc nào..
Chân mày Ôn Thục Nhi cong lên, trong mắt chứa đầy những ngôi sao nhỏ chuyển động: ‘Oa, Kiến Phong, làm sao anh biết tôi khát vậy? Cảm ơn anh!” Cô giang hai tay ra, trịnh trọng: “Kiến Phong, anh thật tốt với tôi! Anh là người… à nhầm Kiến Phong dịu dàng và ân cần nhất trên đời!” Ôn Thục Nhi suýt nữa đã nói ra tên xưng hô đó..
Lỗ tai nóng ran, vội cúi đầu uống nước để che giấu..
Nhưng vì vội vàng, cô liền sặc nước miếng, khẽ ho một tiếng: “Khụ khu…” Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, và anh đưa tay ra trong vô thức..
Nhưng chỉ nâng cao khoảng một inch, liền âm thầm rút lại..
Anh cau mày, nhẹ nói: “Từ từ uống đi, không ai cướp của cô đâu.” Ôn Thục Nhi định thần lại, xua tay: “Không phải tôi sợ bị cướp.
Là nước do Kiến Phong tự tay mở nắp ngon quá.
Nên tôi không tự chủ được!” Ngô Đức Cường ôm cánh tay, rùng mình một cái, thầm lẩm bẩm: “Cô ba, lời khen ngợi này của cô giả tạo quá! Cậu ba của chúng tôi không thích nghe những lời đạo đức giả này..
Người lần trước ăn nói như vậy, đã biến mất khỏi nhà họ Hoắc mãi mãi rồi đấy.” Anh ta thầm nghĩ, bí mật nhìn người đàn ông từ gương chiếu hậu.