Ông cụ Tiêu Thiên Đức và bà Lý Thiên Kim thì liếc nhìn nhau, lắc đầu tỏ ra áy náy. “Kiến Phong à, không phải ông bà không nể mặt mũi cháu và bà nội cháu. Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Vân Thiên thì e răng hôm nay không được rồi." Bà Lý Thiên Kim nói với ngữ khí dịu dàng.
Hoắc Kiến Phong nhìn theo tâm mắt của bà cụ, nhìn về hướng mà vừa rồi Vân Thiên lên lâu, sau đó nói với giọng bất lực: "Hôm nay, nếu cháu không mời được mọi người về, chắc chắn bà nội sẽ trách cháu. Hay là cháu lên nói chuyện với thắng bé một chút?"
Hai vợ chồng ông cụ Tiêu Thiên Đức không biết cách này có hiệu quả không, chỉ im lặng suy nghĩ chứ không nói gì thêm. Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ sum họp sau thời gian dài xa cách, im lặng một lúc lâu.
Vào lúc này, Triệu Thanh Xuân không thể nhịn được nữa, nói với giọng lạnh lùng: "Tôi khuyên anh đừng uổng phí sức lực nữa. Chẳng biết tính tình của Vân Thiên giống ai, tháng bé không phải người nói hai ba câu là bị dao động đầu” Hoắc Kiến Phong chặt mim môi, sau đó nói: "Để tôi đi thử một lần xem."
Sau khi nói xong, anh quay người đi lên lầu. Tiêu Nhi vội vàng kéo Hoảc Kiến Phong lại: "Thôi được rồi. Bây giờ, quả thật không phải một thời cơ tốt. Để đêm nay em nói chuyện trước với thằng bé đã. Anh cứ về an ủi bà nội đi, đừng để bà phải lo lang." "Đúng vay, cháu cử về trước đi. Mọi người ở đây sẽ giúp cháu xem xét tình hình trước. Phải biết xảy ra chuyện gì đã rồi nói sau." Bà Lý Thiên Kim nhẹ nhàng nói. Thấy thái độ của mọi người đều như vậy, Hoắc Kiến Phong đành phải thỏa hiệp: “Được, vậy cháu đi về trước đây. Phiền mọi người chăm sóc Vân Thiên giúp cháu."
Anh nhìn hai vợ chồng ông cụ Tiêu Thiên Đức, cúi chào một cách cung kính. Sau đó, Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi một chút rồi mới xoay người rời đi. Cổ Thần nhìn bóng lưng của anh, chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối. Nhà họ Hoắc là nhà giàu sang, chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon. Lần trước không được ăn rồi, lần này cũng không được ăn, ông lão cảm thấy vô cùng tiếc nuối. "Xem ra mình phải nghĩ cách khác để hai bọn họ đến được với nhau, như vậy mới có cơ hội ăn đồ ngon!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Ngoài cổng biệt thự, Ngô Đức Cường vừa dừng xe lại thì thấy Hoắc Kiến Phong đi từ bên trong ra, anh ta lập tức kích động: “Cậu ba? Cậu khỏi rồi ư? Khỏi thất rồi ư?”
Ngô Đức Cường quan sát từ trên xuống dưới, vui mừng tới mức rưng rưng nước mắt.
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh gật đầu: "Sao anh cũng tới đây?”
Anh ta vội vàng thu cảm xúc lại, giải thích: "Hôm nay, công ty đột nhiên xảy ra một số vấn đề, tôi xử lý xong mọi việc thì thấy có cuộc gọi nhỡ. Trên đường tới sân bay thì Tổng giám đốc Lục gọi điện tới. Anh ấy nói rằng cậu Vân Thiên đang giận cậu chủ, không chịu về nhà họ Hoắc. Vì thế tôi mới đi theo định vị ở xe của cậu tới đây, muốn xem có giúp được gì không."
Nhưng vào lúc này, thấy bóng dáng lẻ loi và vẻ mặt ủ rũ của Hoắc Kiến Phong, Ngô Đức Cường biết mười người như mình cũng chẳng giúp được gì. "Cậu ba, hay là tôi đưa cậu về nhà trước nhé? Một lúc nữa, tôi sẽ đưa chút quà gì đó tới cho cậu Vân Ngô Đức Cường đề nghị với vẻ dè dặt. "Quà?" Hoắc Kiến Phong nhắc lại chữ này, đột nhiên vẻ mặt anh biến đổi: "Những chuyện mà tôi dặn anh làm lúc trước, anh sắp xếp đến đâu rồi?"
Ngô Đức Cường ngẩn người ra, một lúc mới phản ứng được: “Vẫn đang chuẩn bị
Giọng điệu của Hoắc Kiến Phong đột nhiên thay "Tăng tốc độ lên, dùng năng để tăng tốc độ chuẩn bị lên nhanh
Mặc dù không biết chuyện này có tác dụng làm dịu cơn giận của Vân Thiên hay không, nhưng Ngô Đức Cường cảm nhận được sự sốt ruột trong giọng nói của anh. Vẻ mặt anh ta cũng lập tức trở nên nghiêm túc: hiểu rồi. Bây giờ, tôi lập tức sẽ đi làm." Tại nhà chính của nhà họ Hoắc, cửa lớn mở rộng. Trong phòng khách, Hoắc Tuấn Nghĩa đang ngồi trên ghế sofa, bực bội xoay điện thoại di động. Bà cụ Hoặc thì đang ngồi ngay trên ghế sofa. Nghe thấy tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa tới, bà lập tức chặt tay Mẫn, trên mặt là vẻ căng
Di Mẫn thì kích động rướn cổ lên, sau khi chắc chắn chỉ có mình Hoắc Kiến Phong đi vào thì vẻ mặt trở nên cứng đờ. Bà ấy do dự một lát, nhưng vẫn ghé vào tai của bà cụ Hoắc và nói: "Bà chủ, chỉ có mình cậu ba về thôi. Mợ ba và cậu Vân Thiên không về." Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Bà cụ Hoắc nhíu mày lại: “Kiến Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ có mình cháu trở về? Vân Thiên đâu? Tiêu Nhi
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn thấy có mình Hoắc Kiến Phong thì tỏ ra thất vọng, đổ thêm dầu vào lửa: thể xảy ra chuyện gì chứ? Chắc chắn là Kiến Phong lại chọc giận cục cưng Vân Thiên rồi!"
Hoắc Kiến Phong nhìn anh ta với anh lạnh lùng, sau đó mim cười nhin bà cụ Hoắc: "Bà nội, bà thiên vị quá rồi đấy. Lúc cháu ra đi đã già sấp không sống nối nữa rồi, bà chẳng lo lắng cho đứa cháu trai này chút nào sao? Bà không muốn tự tay sờ xem cháu như thế nào à?" Anh từ từ tiến tới, ngồi xổm trước mặt bà cụ Hoặc: "Bà nội, bà nhìn cháu đi."
Sau khi vào cửa, bước chân của anh thản nhiên vững chãi, giọng nói sang sảng. Vừa tới gần đã khiến người ta cảm nhận được hơi thở ẩm áp và khí thế mạnh mẽ. Đây tuyệt đối không phải trạng thái của một bệnh nhân.
Mặc dù mắt của bà cụ Hoặc không nhìn thấy, nhưng lòng lại như gương sáng. Bà quay mặt sang bên khác, tức giận nói: "Hừ, bà chẳng thèm nhìn cháu đâu. Cháu đừng nói những chuyện thừa thãi này với bà. Mau đưa Tiêu Nhi và chất nội của bà về đây."
Hoắc Kiến Phong thấy không thể qua loa cho xong chuyện được, đành phải kéo tay của bà cụ Hoắc, nói với giọng nghiêm túc: "Bà nội, không phải cháu không muốn đưa họ về. Lần này, cháu không thể đưa họ về một cách qua loa như vậy được. Cháu sẽ nhanh chóng cho bọn họ một danh phận, rồi sẽ đưa họ về sau."
Bà cụ Hoắc chuyển con mắt đã không còn ánh sáng nữa: "Lời này của cháu là có ý gì? Tiêu Nhi vẫn luôn là mợ ba duy nhất của nhà họ Hoắc chúng ta, sao lại không có danh phận? Vân Thiên là con trai của con bé, chẳng cần phải xét nghiệm huyết thống làm chỉ cần nhìn mặt là nhận nhau được rồi. Chuyện này có thể giả được sao? "Bà nội, cháu hiểu ý của bà, nhưng tình huống lần này không giống lần trước. Lần này là do cháu nợ bọn họ. Chang lẽ bà quên rồi sao? Lúc trước, Tiêu Nhi đã gán vào nhà chúng ta như thế nào?"