Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp theo sau bọn họ cũng nhiều chuyện bĩu bĩu môi. “Thiên Bảo, thuốc thế nào?” Hoắc Kiến Phong chau mày bước vào, vẻ mặt chê bai: "Sao mới không gặp nhau bao lâu, đã khiến bản thân ra nông nỗi này?”
Bây giờ Lục Thiên Bảo mới nhớ ra, suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính. Anh ấy chỉ qua bộ quần áo rách nát trên giường bên cạnh: “Thuốc không có vấn đề gì, trong túi áo đó. Mình thế này không được rồi, mọi người nhanh chóng đưa nó đến cho bà cụ uống đi!”
Hoắc Kiến Phong vừa lật túi áo lên tìm thuốc, vừa lạnh lùng nhìn anh ấy, dùng ánh mắt nói: Nếu như chúng tôi không đi thì sao?
Lục Thiên Bảo hiểu ý của anh nên vừa tức giận vừa sốt ruột, nháy mắt ra hiệu: Biến, nhanh chóng biến đi!
Lan Tô Tuyền đang dùng băng gạt giúp anh ấy băng bó vết thương, bất chợt nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, không khỏi lo lắng nói: “Xin lỗi, tôi lại làm cậu đau rồi.” “Không có, không có, là mắt tôi có hơi khó chịu.” Lục Thiên Bảo vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn qua Hoắc Kiến Phong: Anh hai à, xin cậu đó, đi đi, mau đi đi.
Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ nhìn anh ấy cười như không cười, thuận tay đưa bình thuốc lấy được từ trong túi áo đó cho Vân Thiên.
Vân Thiên lắc lắc thuốc trong bình, ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Thiên Bảo: "Chú chắc chắn thuốc này uống vào sẽ không nổ tung nữa đó chứ?" “Không đâu, bảo đảm sẽ không có chuyện đó. Lúc nãy chủ vì muốn nhanh chóng xác minh nên đã sử dụng một phương pháp đặc biệt.” Lục Thiên Bảo ngượng ngùng nói.
Vân Thiên lại nhìn anh ấy một cái rồi mới ném thuốc qua cho Hồng Nhung: “Đi thôi, chúng ta lập tức qua đó.”
Rất nhanh chóng thì ba người đã ra khỏi phòng y tế, nhưng còn Hoắc Kiến Phong vẫn đứng ngay chỗ cũ.
Lục Thiên Bảo trừng mắt khó chịu: “Cậu không đi thăm bà nội ruột của cậu à?"
Hoắc Kiến Phong không trả lời, nhìn anh ấy mấy giây rồi mới quay qua nói với Lan Tô Tuyền: “Cô ơi, tôi phải qua đó thăm bà nội, tôi giao cậu ấy cho cô đó, phiền cô chăm sóc cậu ấy kĩ một chút.” “Không cần, tự mình cũng có thể... au...
Lục Thiên Bảo ngọ ngoạy muốn đứng dậy, vừa động đậy liền cảm thấy đau đớn thấu xương nên lập tức co lại trở về giường.
Lan Tô Tuyền lúng túng, không biết nên làm thế nào mới ổn: “Đã nói là cậu đừng động đậy rồi mà.”
Vừa thất vọng, vừa thương xót.
Lục Thiên Bảo lập tức ngoan ngoãn ngồi yên: “Mỹ nhân cô cô, tôi không cử động nữa.
Không biết tại sao nhưng Lan Tô Tuyền cảm thấy câu nói này có hơi nóng lỗ tai. Cô ta nhăn mặt nhăn mày nhìn Lục Thiên Bảo một cái rồi quay qua nói với Hoắc Kiến Phong: “Thiếu chủ, cháu yên tâm đi, cô sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.” “Ừm, để ý nhiều một chút.”
Nói xong thì Hoắc Kiến Phong xoay người rời đi, không ai nhìn thấy khoé môi anh nhếch lên, hình như là mang theo một nụ cười khinh thường.
Nước Vân, khu vực phía đông nam.
Được bao quanh bởi nước biển xanh ngắt và những hàng dừa cao chót vót.
Trên một ngọn núi nhỏ cao hơn hai ba trăm mét so với mực nước biển, những kiến trúc hiện đại hoá đã hoàn chỉnh như những chấm nhỏ rải rác, phân bố hai bên đường đi lượn quanh trên núi. Trong không gian được bao phủ bởi một làn sương mờ ảo là tiếng chim hót véo von và tiếng sóng vỗ, phảng phất giống như thiên đường trên mặt đất.
Trên ngọn núi nhỏ, cánh cửa của toà nhà to nhất được mở ra, một nhóm người mặc áo khoác trắng lần lượt từ bên trong đi ra.
Người phụ nữ đi đầu tiên mặc dù mặc áo khoác trắng đó có hơi rộng, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng cao ráo mảnh mai. Trên mặt cô ấy không trang điểm chút son phần nào nhưng ngũ quan vẫn rất sắc sảo, lông mày thanh tú, đôi môi đỏ xinh tươi. Mái tóc dài đen bóng ở đằng sau miễn cưỡng được cột lên kiểu cột đuôi gà, gọn gàng sạch sẽ. “Cô Tiêu, ông chủ của chúng tôi đến rồi, ông ấy muốn gặp cô một lát." Lâm Tương vội vã đuổi theo đằng sau nhóm người, kéo nhẹ áo của Tiêu Nhi và nói.
Tiêu Nhi đứng lại, không nghĩ ngợi gì từ chối ngay lập tức: "Không cần thiết phải như vậy. Tôi chỉ là một người làm công, làm xong việc, lấy tiền rồi đi là được.”
Lâm Tương cười khách sáo, nói: “Cô Tiêu, cô nói gì vậy chứ, cô là nhân tài mà ông chủ chúng tôi yêu thích nhất đó, tuyệt đối không được tự coi nhẹ bản thân mình đó nha! Ông ấy đã dặn dò hậu cần sớm chuẩn bị xong tiệc cho bữa tối rồi, hi vọng nhất định có cô tham gia. Đương nhiên, không phải chỉ có cô, còn có tất cả những bác sĩ mới lần này đến cùng cô, cũng coi như là chính thức hoan nghênh mọi người gia nhập vào hạng mục này.”
Tiêu Nhi suy nghĩ một lúc: “Nếu như vậy thì được thôi!”
Mặc dù cô đối với ông chủ này không có ấn tượng tốt gì, nhưng cũng chỉ là nhìn mặt đoán người thôi, cô cũng muốn xem thử xem, người này rốt cuộc là người thế nào mà lại khao khát có được thuốc trường sinh bất lão như vậy.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trên núi cứ sáng lên như những ngôi sao, cùng với trăng sao lấp lánh trên nền trời đen phối hợp toả sáng.
Tiêu Nhi đi theo Lâm Tương vào trong căn phòng đang tổ chức tiệc.
Sảnh lớn được trang trí theo phong cách cổ điển, đèn đóm rực rỡ, rỗng rãi sáng sủa.
Chiếc bàn kiểu dài đã được bày sẵn đầy rượu ngon và cao lương mỹ vị, đã có không ít các bác sĩ ngồi vào ghế.
Lâm Tương thay Tiêu Nhi kéo ghế ra, nhẹ nhàng nói: "Cô Tiêu, mời. Khoảng cách đến vị trí của người chủ là năm ghế, không quá gần cũng không quá xa, có lẽ là khoảng cách khá an toàn.
Trong lòng Tiêu Nhi tính toán sơ qua một chút rồi mới chầm chậm ngồi xuống.
Mặc dù cô với Hoắc Kiến Phong đã nói là phải thoải mái, nhưng bắt đầu từ lúc lên đảo thì cô rất cẩn thận và đề phòng xung quanh.
Rất nhanh, những vị trí trống trên bàn đã được các bác sĩ và trợ lý lấp kín, chỉ còn sót lại vị trí duy nhất là vị trí của chủ bữa tiệc. Đang trong lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lúc đang thầm nghĩ cái ghế này cũng ông chủ cũng to quá đi chứ.
Thì cánh cửa đằng sau của sảnh lớn mở ra "cạch” một tiếng, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi chống gậy chầm chậm bước vào.
Mặc áo sơ mi trắng, áo vest màu nâu vàng nhạt bên ngoài, trên ngực áo là dây đồng hồ con lắc màu vàng kim rũ xuống, bên dưới là một chiếc quần tây và đôi dày da cùng màu nâu vàng nhạt. Sắc mặt của ông ta có hơi xanh xao, mỗi bước đi đều rất chậm chạp nhưng hề ảnh hưởng gì đến hào quang của ông ta. “Ông chủ!”
Mấy người trợ lý đứng lên trước tiên, những người còn lại cũng theo đó đứng dậy.
Người đàn ông ôn hoà mỉm cười, đưa tay lên: “Mọi người ngồi đi, cứ coi đây như nhà mình là được rồi, không cần khách sáo."
Nói xong, ông ta lấy cái khăn tay trên túi áo trước ngực xuống, cẩn thận che miệng, họ nhẹ vài tiếng.
Lâm Tương nhỏ tiếng giới thiệu với Tiêu Nhi: “Ông ấy chính là ông chủ của chúng tôi, ông Tổng Anh Hoa, người Hoa có quốc tịch nước Vân."