Sau nhiều ngày theo dõi và điều trị, Đinh Thanh Thanh cuối cùng cũng tinh dậy sau cơn mê.
Cô ta mở mắt ra nhìn căn phòng trắng như tuyết cùng với nhiều dụng cụ khác nhau, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mê mang. Dịch Tiểu Phi mặc quần áo vô trùng, ngủ ở bên cạnh giường đồng thời cũng nắm lấy tay cô ta.
Bỗng nhiên, cô ấy cảm giác được ngón tay mát lạnh trên tay động đậy, lập tức tỉnh ngủ ngồi dậy: "Thanh Thanh, Thanh Thanh?"
Cô ấy theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía người trên giường, bắt gặp ánh mắt quen thuộc, cà người cô ấy sửng sốt như bị điện giật.
Đinh Thanh Thanh tỉnh lại, cô ta thật sự tỉnh rồi.
Mặc dù cuối cùng cũng đồng ý với quyết định của Tiêu Nhi, nhưng Dịch Tiểu Phi không muốn Đinh ThanhThanh tinh lại sớm như vậy.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, trong lòng Dich Tiểu Phí cơ hồ có chút sợ häi.
Cô ấy thẩm nghien răng, binh tinh lại cảm xúc, giả vờ quan tâm nói: "Thanh Thanh, cô tỉnh rồi? Cảm giác thể nào? Có gi không thoải mái không?"
Đinh Thanh Thanh ngơ ngác nhìn cô gái nước da ngăm đen, ngü quan nhu thuận, giong nói dịu dàng, phải một lúc sau, cô ta mới có vẻ nhận ra, bất định nói: "Tiểu Phi? Cô vẫn luôn ở đây với tôi sao?"
Giọng nói hơi khàn khàn, mang theo diu dàng chưa từng có, thậm chí có chút thận trọng.
Dịch Tiểu Phi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Vẫn là khuôn mặt đỏ, nhưng lại có chút tái nhợt gầy yếu, vẫn là ánh mắt kia, nhưng đã không còn về thủ địch và sát khí trước kia nữa.
Dịch Tiểu Phi ngắn người hối lâu mới ngập ngừng hỏi: "Không phải tôi ở chỗ này với cô sao?"
Đinh Thanh Thanh cau mày khó hiểu nhìn cô ấy, dường như không hiểu cô ấy đang nói cái gì.
Bắt gặp ánh mắt tò mò kia, Dịch Tiểu Phi không biết làm sao khỏe miệng giật giật: "Không phải mộtminh tôi ở chỗ này chở cô tỉnh lại, tất cả mọi người đang đợi cô tinh lại."
Lời vừa dứt, cô ấy mới buông tay Đinh Thanh Thanh, xoay người chạy ra khỏi cửa,
Cô ấy phải báo với Tiêu Nhi, Đinh Thanh Thanh này không phải chi bị thương ở dầu thôi sao? Như thế nào lại thành một người hoàn toàn khác vậy?
"Tiêu Nhi, bác sĩ Du, Thanh Thanh tinh rồi. Thanh Thanh tinh rồi."
Khi Dịch Tiểu Phi mở cửa, trên mặt tràn đấy vui mừng khiến hai mắt đỏ hoe,
Tiêu Nhi và bác sĩ Du đang thảo luận về tình trạng của Đinh Thanh Thanh ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, sau khi nghe thấy những lời này nhất thời ngẩn ra, rồi quay sang nhìn nhau, không hẹn mà củng chạy về phía phòng bệnh.
Nhìn thấy Đinh Thanh Thanh ở trên giường quả nhiên đã tỉnh lại, Tiêu Nhi vội vàng nói với Dịch Tiểu Phi: "Mau, đi nói với anh Đinh, đem tin tức tốt này nói với anh ấy."
Dịch Tiểu Phi sửng sốt một chút, muốn nói cho Tiêu Nhi biết sự khác thường sau khi tỉnh lại của Định Thanh Thanh, thấy bác sĩ Du cũng có mặt nên gật đầu nói: "Được, tôi đi ngay, phiến hai người chăm sócThanh Thanh cho tôi."
Khi lời nói vừa dứt, trước khi xoay người rời đi cô ấy nhìn Tiêu Nhi một cải đấy ẩn ý.
Tiêu Nhi theo sát bên cạnh bác sĩ Du, hai người họ vài bước đã đi tới trước giường bệnh, cúi người nhìn Đinh Thanh Thanh nói: "Cô Thanh, cô thấy thế nào? Nhìn tôi, cô có thể nhận ra tôi là ai không?"
Bác sĩ Du kiểm tra một chút sau đó nói: "EĐúng vậy, nhìn chúng tôi, cô có thể nhận ra chúng tôi không?"
Đình Thanh Thanh máy móc dời tắm mắt về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy người đứng bên cạnh là Tiêu Nhi liền chớp mắt một cái, ánh mắt phát ra một tia sắc bén.
"Cô Nhi? Cô Nhi."
Đinh Thanh Thanh hai mắt nóng rực, tựa như trong mắt cô ta chỉ còn lại có minh Tiêu Nhi.
Cô ta gắng gượng đứng dậy, rửa bỏ thiết bị giám sát trên người và lao về phía Tiêu Nhi,
Tiêu Nhi nhất thời không kịp phòng, theo bàn năng lùi về sau nửa bước.
Đinh Thanh Thanh cứ như vậy mà ngã trên sàn nhàCó ta hít một hơi thật sâu, cố gång không quan tâm tới đau đón trên người mình, trực tiếp quỷ trên mặt đất, ôm lấy đùi Tiêu Nhi: "Thực xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi."
Cà người Tiêu Nhi nhất thời cứng đờ, ánh mắt mờ mit nhìn về phía bác sĩ Du.
Bác sĩ Du cũng bị dọa sợ, vội vàng đặt giấy theo dõi bệnh nhân trong tay xuống, đưa tay đỡ Đinh Thanh Thanh: "Cô đang làm gì vậy? Mau đứng lên. Vết thương của cô chưa lành, trên mặt đất lạnh."
"Không, không, bác sĩ Du, để tôi nói."
Đinh Thanh Thanh quỳ trên mặt đất, dứt khoát đầy tay bác sĩ Du ra: "Chị Nhi, tôi trăm phương ngàn kế muốn giết chi, nhưng cô lại hết lần này tới lần khác không ngại mà cứu tôi. Thật xin lỗi. Thực sự rất xin lỗi."
Cô ta trịnh trọng củi người, ánh mắt ngập nước.
Đồng từ của Tiêu Nhi co lại nở nụ cười nhẹ nhõm: "Không sao, không sao, tôi là bác sĩ, cứu người cũng là chức trách của tôi. Cô Thanh hiện tại là người bệnh, có gì đứng lên rồi nói."
"Đúng vậy, có gì đứng lên nói sau."
Về mặt của bác sĩ Du tràn đầy lo lắng muốn đưa tay đỡ Đình Thanh Thanh đứng dậy, nhưng trong lòng không khỏi thấm oản trách. Phản ứng của cô gái nàycũng quá khoa trương đi. Liệu trong lòng đối với Tiêu Nhi có bao nhiêu hận ý, trù tỉnh trả thù chứ?
Hai người họ cùng hop suc, rot cục mới ép Đinh Thanh Thanh nằm xuống giường,
Nhưng ánh mắt của cô ta tràn ngập áy náy hơn nữa còn nằm chặt tay Tiêu Nhi: "Chi Tiêu, chị thật sự không trách tội sao?"
Tiêu Nhi dùng sức rút tay về, vỗ vỗ lên bả vai của cô ta: "Cô đừng nghĩ nhiều nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là giữ gìn thân thể thật tốt."
Khi lời vừa dứt, cô cũng không để ý tới Đinh Thanh Thanh nữa, cùng với bác sĩ Du kiểm tra bệnh tình của cô ta.
Máu, huyết áp, chức năng tim và phổi, tấn số sóng não.
Tiêu Nhi xác nhận với bác sĩ Du, sau đó nói với Đinh Thanh Thanh: “Cô Thanh, hiện tại tình trạng cô đã hoàn toàn ổn định, nhưng trước đó chất độc của Rùa Lưỡi Tím vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, khả năng sẽ phải tiến hành thêm một đợt phẫu thuật nữa, vì vậy cơ thể sẽ yếu hơn. Trong thời gian này cô cố gắng giảm bớt các hoạt động, ăn ngủ nhiều hơn, nghi ngdi day du
"Cảm ơn, cảm on chị Nhi, Càm on bác sĩ Du." ĐinhThanh Thanh nhìn bọn họ trong mắt đều tràn ngập biết dn.
Bác sĩ Du chính là được yêu mà đâm ra lo sợ nói: "Đây đều là chuyện chúng tôi phải làm."
Ba người đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, Kenny Đinh sài bước đi vào: "Thanh Thanh, Thanh Thanh, cảm thấy thế nào?"
Anh ta vừa mừng vừa lo, đi vài bước thì đến giường bệnh, không đợi Đinh Thanh Thanh trà lời, liền vội vàng nhìn về phía Tiêu Nhi và bác sĩ Du nói: "Thế nào? Thanh Thanh không còn việc gì nữa chứ?"
Bác sĩ Du đưa số liệu trong tay cho anh ta, trấn an nói: "Anh Kenny yên tâm,các chi số đều bình thường, nhưng cô ấy hơi yếu, mấy ngày sau khi bình phục sẽ không sao. Hoàn toàn sẽ không để lại di chứng gì."
Sắc mặt của Kenny Đinh cuối cùng cũng có thể thả lòng, lập tức cao hứng nói: "Tốt tốt, thật tốt quá."
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phi cùng những người khác, Kenny Đinh vui mừng vẫy vẫy tay: "Máy ngày nay mọi người vất vả rối, toàn bộ đều có thường. Đặc biệt là bác sĩ Du cùng với cô Nhi đây, các người muốn gì, cứ trực tiếp nói cho tôi biết. Chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng thực hiện."
Tôi muốn anh hùy đi hệ thống của anh, anh có thểđáp ứng được không?
Trong lòng Tiêu Nhi đối với bộ dạng dối trá của anh ta chính là vô cùng xem thường, nhưng ngoài miệng ôn hòa nói: "Anh Kenny không vội, trước tiên anh nên xem tình hình của cô ấy, hiện tại cô ấy vẫn chưa nhìn thấy anh đâu."