Thời gian chờ đợi, mỗi một phút đều là sự giày vò.
Hồng Liệt ngồi dựa lên trước cửa sổ sát sàn ở phòng khách, cả người đều bao phủ bởi mùi của sự suy sụp tinh thần. Anh ta đã gửi cho Hoắc Tuấn Tú vô số tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng bên kia không thèm đáp lại.
Thái độ của Hoắc Tuấn Tú rất rõ ràng, bây giờ Vân Thiên đang ở trong tay anh ta, quyền chủ động thuộc về anh ta.
Anh ta uy hiếp đến tất cả mọi người, có thể muốn làm gì thì làm.
Hồng Liệt che mặt đầy đau khổ, bản thân thực sự là lợn bị mỡ bịt mắt mà, lúc đó tại sao lại đồng ý hợp tác với loại khẩu phật tâm xà như Hoắc Tuấn Tú cơ chứ?
Anh ta rõ ràng có thể đường đường chính chính cạnh tranh với Hoắc Kiến Phong mà, có sự trợ giúp của Vân Thiên, anh ta còn lo gì không có nhiều kế sách hay?
Nhưng bây giờ, con trai...
Hồng Liệt bực dọc mà cầm lấy điện thoại, định gọi điện lại cho Hoắc Tuấn Tú.
Bên ngoài cửa chính, truyền đến tiếng đạp cửa gấp gáp: “Anh Hồng, anh Hồng, anh có ở bên trong không?"
Tra A Bằng?
Anh ta không phải đang tìm hung thủ ở nước Thanh Bạch sao? Sao lại đến đây rồi?
Chẳng lẽ, xảy ra chuyện rồi?
Hồng Liệt không dám chậm trễ, vội vã đứng dậy mở cửa, để cho anh ta vào trong.
Vẻ mặt Tra A Bằng tiều tụy hốc hác, nhìn thấy xung quanh không có ai, lập tức nói: “Điện hạ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi! Bệ hạ và vương hậu giam vợ ngài vào ngục rồi."
Chiếc điện thoại trong tay Hồng Liệt rơi bịch một cái lên mặt đất: “Cái gì? Sao lại như vậy?"
Tra A Bằng lau mồ hôi trên trán, đem tường thuật lại một lần chuyện Tiêu Phi về cầu xin sự giúp đỡ của quốc vương, vương hậu như thế nào, bị Hồng Mẫn mưu hại, vạch trần như thế nào, bị nhốt vào nhà giam như thế nào: “Hiện tại cô chủ bị nhốt giữa cung điện, có thể nói là tứ cố vô thân."
Hồng Liệt ngã xuống trên ghế sô pha, thật lâu sau cũng không có phản ứng gì hết.
Cũng đều tại anh ta, đều là vì sự ích kỷ của anh ta, vì lời nói dối của anh ta...
Bây giờ không những hại Vân Thiên, còn hại cả Phi!
Nhưng mà, anh cả làm sao lại biết được thân thế của Vân Thiên cơ chứ?
Hơn nữa làm sao lại nắm giữ được nhiều chứng cứ chính xác như vậy, thậm chí còn trộm cả đồ của anh ta và Vân Thiên đem đi xét nghiệm ADN?
Làm sao còn giám định cả quan hệ cha con giữa Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên nữa?
Trong đầu anh ta có vô số một nghi ngờ, dường như tầng tầng lớp lớp mây mù, liên tiếp bao phủ xuống không hề có kẽ hở nào.
Hồng Liệt nhặt điện thoại ở trên đất lên, trực tiếp gọi điện cho Hồng Mẫn.
Điện thoại vừa được kết nối, dường như Hồng Mẫn đã sớm đoán được, giọng điệu thong thả nói: "Liệt, hiếm có khi nào cậu nhớ đến người anh cả này đấy, còn chủ động gọi điện thoại cho tôi nữa cơ!” Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Hồng Liệt đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Anh cả, tại sao anh lại muốn làm vấy bẩn Phi, tại sao anh lại đối với tôi như vậy?!"
Anh ta vẫn luôn tưởng rằng, anh cả là người nhã nhặn, độ lượng, không thể ngờ được lúc anh cần sự giúp đỡ nhất, anh cả lại tặng thâm cho một cú đấm. "Tôi đối với cậu như thế nào ư? Ở trước mặt phụ vương, mẫu hậu, tôi không hề nhắc đến cậu một lời nào!" Hồng Mẫn hùng hồn nói: “Tôi làm cái gì, cũng là vì nước Thanh Bạch! Vì mặt mũi của hoàng thất chúng ta! Vì không để cậu bị mắc lừa!" “Nói bậy, anh căn bản đều là vì ngôi vương! Bời vì những thứ quyền lợi, quyền thế nực cười!"
Hồng Liệt phẫn nộ mà rít lên: “Anh biết rằng tôi chỉ thích ăn và chơi, trước giờ tôi đều không muốn tranh ngôi vương với anh, tại sao anh còn không chịu bỏ qua cho tôi hả? Bị lừa hay không cũng được, đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm! Tạo sao anh lại muốn hủy hoại tôi? Tại sao hả?!”
Câu nói cuối cùng, anh ta gần như đã hét lên.
Hình tượng của anh trong mắt quốc vương, vương hậu đã mất sạch rồi, muốn cứu Tiêu Phi, mang cô ấy an toàn thoát khỏi, là vô cùng khó.
Hồng Mẫn đưa điện thoại ra xa, đợi đến khi an tĩnh lại, mới nhàn nhàn nơi: “Liệt, cậu bình tĩnh một chút. Mặc dù cậu không quan tâm chuyện quốc gia, nhưng phụ vương, mẫu hậu vẫn luôn thương yêu cậu nhất, họ sẽ không làm gì cậu đâu. Hơn nữa, tôi có nói qua với họ rồi, toàn bộ chuyện này là do Tiêu Phi mê hoặc, cậu vốn dĩ cái gì cũng không biết, chỉ là bị tình yêu mụ mị đầu óc mà thôi. Cậu chỉ cần đem mọi chuyện đổ lên đầu cô ta, cậu vẫn là cậu, vẫn là tam vương tử của nước Thanh Bạch chúng ta, vẫn là... đứa em ngoan của tôi!”
Anh ta cố ý kéo dài âm cuối, mê hoặc, để khiêu khích. “Anh nằm mơ đi!” Hồng Liệt gào lên, vứt điện thoại một “Bịch" trên ghế sô pha.
Anh ta sẽ không để cho một mình Tiêu Phi phải đối diện với sự tàn khốc như vậy đâu! Tuyệt đối không!
Tra A Bằng cung kính mà đứng một bên, ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hồng Liệt dựa lưng vào ghế số pha, bỗng nhiên nheo mắt lại.
Anh ta nhớ ra cuộc điện thoại của người thần bí kia, âm thanh quỷ dị đấy nói người phải đối phó không phải là Hoắc Kiến Phong, mà là vị tam vương tử nước Thanh Bạch đây...
Anh cả, chẳng lẽ người đó là anh cả sao?
Tim Hồng Liệt thắt chặt, tay bất giác nắm chặt tay vị ghế sô pha.
Nhưng anh ta còn chưa suy nghĩ tỉ mỉ cẩn thận, điện thoại trong kẽ hở của ghế số pha lại rung lên. "Anh còn muốn làm thế nào nữa?" Anh cho rằng đó là Hồng Mẫn, ngay cả điện thoại cùng không thèm nhìn qua mà quát.
Nhưng Hồng Liệt nói tiếng nước Thanh Bạch, anh ta hoàn toàn không nghe hiểu, chỉ dựa trên giọng điệu, không chịu yếu thể mà quát lại: “Cậu hung dữ cái gì hả? Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu, cậu hôm nay đã đồng ý đến thăm bà nội tôi đấy, rốt cuộc lúc nào cậu mới tới hả? Bà nội tôi đang đợi cậu đấy!" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Lúc này Hồng Liệt mới nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, xác định đúng là Hoắc Tuấn Nghĩa, anh ta thở ra một hơi: “Bây giờ, tôi sẽ lập tức đi, rất nhanh thôi."
Vừa nói xong, anh trực tiếp tắt máy, đứng dậy đi lê tầng thay đồ.
Tra A Bằng dè dặt đuổi theo, nhỏ tiếng nói: “Điện hạ, vậy, vậy bây giờ phu nhân với vương tôn thì phải làm thế nào?"
Bước chân Hồng Liệt dừng lại một lát.
Anh ta nắm lấy lan can thở ra một hơi: "Dù sao cuối cùng giấy cũng không gói được lửa, nếu họ đã chọc thủng đi lớp giấy này, chúng ta cứ dứt khoát nói trắng hết ra. Đến lúc đó, không có gì quan trọng hơn tính mạng của Phi và Vẫn Thiên cả."
Chạng vạng tối, nhà họ Hoắc.
Trong nhà ăn ánh đèn sáng rực rỡ, dì Mẫn chỉ đạo người hầu từng bước từng bước đưa bữa tối đã được chuẩn bị chu đáo bày biện lên bàn.
Nước Z bốn mùa đều là đồ ăn ngon, hương vị của món ăn đặc sản nước Thanh
Bạch, còn có vài món kiểu tây đơn giản, vân vân...
Bà cụ Anh ngồi chỉnh tề ở chỗ cao nhất, con mắt hơi mờ mờ nhìn về hướng Hồng Liệt ngồi: “Ngài Liệt, lần đầu gặp mặt cũng không biết anh thích đồ ăn như thế nào, nên bảo người làm tùy ý chuẩn bị vài món, có gì sai sót xin thứ lỗi."
Biết rõ bà cụ nhìn không được, Hồng Liệt vẫn đứng lên, gập người cảm ơn một cái, mới cung kính nói: “Bà quá khách khí rồi, những thứ này đã là rất tốt rồi. Nhưng mà tôi thực sự không thích ăn uống lắm, bà muốn nói điều gì, nói trực tiếp luôn đi đừng ngại!”
Hoắc Tuấn Nghĩa vừa cầm đôi đũa lên, bực mình mà lườm anh ta một cái: “Chậc chậc, cậu tỏ thái độ gì thế hả, bà nội tôi đã có lòng chuẩn bị rồi, cậu bày vẻ mặt đó ra cho ai nhìn hả?”
Hồng Liệt lại kính cẩn tạ lỗi: “Xin lỗi bà! Cháu không có ý định xúc phạm, chỉ là con trai cháu chưa quay lại, cháu thực sự nuốt không trôi."
Hoắc Tuấn Nghĩa đặt đôi đũa xuống bàn cạch một cái: “Chú ý cách dùng từ của cậu đi, Vân Thiên là con trai của Phong nhà chúng tôi. Đừng nghĩ là Phong không ở đây, cậu có thể muốn gì được nấy, tôi chính là." "Nghĩa, cháu đi về trước đi. Thức ăn trên bàn, muốn ăn cái gì, trực tiếp bảo dì Mẫn gói lại cho cháu." Bà cụ Anh mở miệng cắt ngang, giọng điệu làm không ai dám cắt ngang.
Hoắc Tuấn Nghĩa không nói được gì, anh ta không cam tâm mà nhìn Hồng Liệt, lại nhìn sang bà cụ, cuối cùng hất đầu với dì Mẫn: “Bà nội, cháu là vì ăn chắc? Cháu mới không... Ai da, bỏ đi, dì Mẫn, tôi muốn cái này, cái này, còn cái này nữa."
Anh ta nhanh chóng chỉ vào mấy món ăn trên bàn, hậm hực mà đứng dậy bỏ đi.
Dì Mẫn không gọi người đóng gói, trực tiếp bảo mỗi người bưng một món, đi theo Hoắc Tuấn Nghĩa về Bắc Uyển.
Những người hầu còn lại, dì Mẫn phân cho mỗi người một việc.