Đã nhiều năm như vậy nhưng chưa có ai thấy anh nói chuyện một cách vội vàng như thế. Ông Hạ lập tức phản ứng rồi chạy ra ngoài xe. Bà cụ đeo kính vào, vừa nằm tay Mẫn đứng dậy thì đã thấy Hoắc Kiến Phong xuống lâu, trong lòng đang ôm
Vân Thiên.
Vân Thiên nhỏ bé nằm trong vòng tay của Hoắc Kiến Phong, hai mắt nhằm nghiền, vết máu đen chảy xuống từ khóe miệng. Cánh tay thắng bé yếu ớt và đung đưa như một cành cây không có sinh khí.
Bà cụ Hoặc chỉ cảm thấy hai mắt đen lại: "Sao, sao vậy?" Di ảnh måt nhanh nhẹn, hai tay nhanh chóng đỡ lấy bà "Bà chủ, cẩn thận!"
Hoắc Kiến Phong không dám đứng lại một giây, còn chưa kịp trả lời liền lao ra ngoài. Mọi người run rẩy đứng xem, thậm chí cũng không ai dám thở mạnh.
Bà cụ Hoắc cũng là người khôn khéo, bà biết lúc này cần phải bình tĩnh chứ không được hoảng loạn. Bà lập tức ổn định lại tinh thần, nói với Hoắc Thanh Sơn: "Mau đi theo xem có chuyện gì?"
Dứt lời lại lấy tay dì Mẫn: "Di lập tức vào phòng nghiên cứu xem có chuyện gì không?" "Vâng." "Vâng."
Hoắc Thanh Sơn và Mẫn đáp, một người đi ra ngoài, một người đi lên lầu.
Bà Hoắc bình tĩnh lại rồi từ từ ngồi xuống ghế pha chờ tin
Chẳng mấy chốc Hoắc Thanh Sơn đã quay lại, bất lực lắc đầu với Bà chủ: "Bà Hoắc, đã cho người lao xe đã theo hai người họ rồi."
Di Mẫn cũng vội vàng bước xuống cầu thang: "Bà chủ, phòng làm việc rất ngăn nắp, không có đột nhập hay đánh nhau, thậm chí còn không có dấu hiệu rơi rớt. Máy tính vẫn đang sáng và trên bàn có một cuốn sách. Vân Thiên có lẽ đã gặp rắc rối khi đang làm việc, trên sàn nhà có vết máu tươi, Hình như lúc cậu ba ôm Vân Thiên xuống dưới nhà, trên miệng thắng bé cũng có vết máu. Tôi thấy tình hình hiện tại đang không được tốt
Bà cụ Hoắc day day huyệt thái dương, trầm giọng nói: "Phòng làm việc khóa chặt, không ai vào được. Gọi cô hai trở về, sau đó tìm bác sĩ gia đình, nhanh lên!"
Thanh Sơn và dì nhận lệnh, họ lập tức tách ra.
Chiếc ô tô sang trọng màu đen vẽ vòng cung rồi tăng tốc trong đêm.
Trên ghế sau, Hoắc Kiến Phong ôm chặt Vân Thiên, dùng đôi bàn tay to xoa xoa khóe miệng chảy máu của thắng bé hết lần này đến lần khác, trong lòng lo lắng thúc giục: "Lão Hạ, đi nhanh lên! Mau lên!" thưa cậu ba." Ông Hạ đáp, nhấn thêm một lực nữa vào chân ga. bé nằm đó như một con búp bê giấy bị rút hết sinh lực, sắc mặt trở nên tái nhợt không có một chút huyết sắc.
Hoắc Kiến Phong xuống, áp trán vào vầng trán mát lạnh của Vân Thiên, ở bên tai bé gọi đi gọi lại: "Vân Thiên, Vân Thiên, con có nghe thấy bố nói không? Con không được xảy ra chuyện gì đấy nhé. Bất kể có thể nào thì con cũng không được xảy ra chuyện gì đầu. Bố van chưa làm được gì cho con, vẫn chưa thể chăm sóc cho con được điều gì. Vân Thiên...
Hai tay Hoắc Kiến Phong nắm chặt thành nắm đấm, cổ gắng hết sức để đè nén nỗi sợ hãi trong lòng và sự nhức nhối trong mắt.
Nhưng Vân Thiên giống như một con vật bằng đất sét mềm nhũn nằm trên đùi anh mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Đột nhiên Vân Thiên họ khan hai tiếng, một ngụm máu đen đặc sệt phun ra.
Hoắc Kiến Phong mất cảnh giác, nửa khuôn mặt bị máu của thằng bé phun lên cũng không quan tâm, anh nhanh chóng kéo thẳng người Vân Thiên để thằng bé không bị sặc bởi đám máu đó.