Tia nắng ban mai vừa xua tan đám sương tràn ngập trên hải đảo, trên sân vận động cũng đã tụ tập một đám người.
Bọn họ tụ năm tụ ba, nữ có nam có, tất cả đều đến vây xem náo nhiệt. bãi bóng cây cỏ xanh biếc như đệm bị lâm thời cải tạo thành một bãi bắn bia ngoài trời, giăng dây cảnh báo đơn giản tùy ý, mấy bảo tiêu thân hình cao lớn đang canh giữ ở bên cạnh.
Đinh Thanh Thanh ôm lấy Dịch Tiểu Phi, mang theo Tiêu Nhi đứng bên ngoài dây đó, lười biếng giải thích: "Một trận đấu gồm năm hạng mục, ai thắng được ba mục trước thì coi là thẳng. Ván này chúng ta so xạ kịch, ba ván hai thằng. Sở dĩ an bài sân đấu nơi này, hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của chị: Công khai, công bình, công chính."
Mỗi khi cô ta nói một từ thì đưa mắt liếc nhìn đến người và vật tương ứng ở bên cạnh.
Nam nữ trẻ tuổi vây xem, hai cây súng giống nhau như đúc và hai bia ngầm đơn giản có khoảng cách y như nhau, còn có trọng tài làm ra vẻ ngồi ở bên cạnh bia ngåm chuẩn bị số ghi vào bất cứ lúc nào.
Trọng tài tổng cộng có năm, ba người máy cách thức tiêu chuẩn, còn lại là người sống. Mà một trong hai người kia chính là Đại vương tử Hồng Mẫn Ba Tụng của nước Thanh Bạch.
Đinh Thanh Thanh hất cái cằm lên, Dịch Tiểu Phi cầm lấy cây súng trên bàn, nã một phát súng về phía bấm bia đỏ trắng giao nhau. "Phanh" một tiếng, bên cạnh bia ngắm lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ màu đen, ba người máy đứng gần sát đó đều nhịp mà nói: "Sáu vòng, dở ẹc! Dở ec!"
Dịch Tiểu Phi xấu hổ nhưng không thất lễ cười cười, yên lặng để súng xuống, lui trở lại bên người Đinh Thanh Thanh.
Đinh Thanh Thanh đắc ý nhướng nhướng mày, nói với Tiêu Nhi: "Thế nào? Tôi cổ ý đặt bãi bằn bia ở bên ngoài, như vậy mới cũng có khiêu chiến, càng khảo nghiệm kỹ thuật."
Tiêu Nhi không chút quan tâm mà nhún nhún vai: "Tùy tiện thôi. Dù sao hạng mục và quy định đều là cô định ra, chỉ cần cô cảm thấy có thể thể hiện thực lực của mình là được, để tránh tới lúc đó rồi thua không phục."
Cảm giác được sự khinh miệt của cô, sắc mặt Đinh Thanh Thanh lạnh lùng, nhưng lại chợt cười khẽ lên: "Tuy rằng bộ dạng cô rất xinh đẹp, nhưng chúng ta vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Tôi sẽ lập tức để mọi người thấy tận mắt chứng kiến, cô thua thê thảm dưới tay tôi như thế nào."
Nói xong, cô ta nháy mắt.
Bảo tiêu lập tức bắt đầu dọn sân, ngay cả Dịch Tiểu Phi cụng bị mời ra bên ngoài dây cách.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Đinh Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Nhi: "Cô trước hay là tôi trước?"
Tiêu Nhi ôm cánh tay, vẫn là câu nói không mặn không nhạt kia: "Tùy tiện."
Không hiểu sao trong lòng Đinh Thanh Thanh lại dâng lên một cảm giác khó chịu buồn bực, cô ta cầm lấy cây súng trên bàn, nghiêm túc ngắm rồi lại ngắm, mới liên tục bắn ra mười súng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bang bang phanh...
Gần như là trong khoảnh khắc tiếng súng dừng lại, ba người máy đã trăm miệng một lời nói: "Vòng 9.8, vòng 9.9... Tổng cộng 98. 7 vòng, lợi hại! Lợi hại!" Hồng Mẫn và một trọng tài khác cùng đi lên thẩm tra đối chiếu đếm rõ số lượng, cũng xác nhận lại: "Quả thật là 98. 7 vòng, đại tiểu thư thật lợi hại!" Rốt cuộc vẫn kém hơn một chút so với mong muốn!
Đinh Thanh Thanh có chút thất vọng đối với mình, nhưng gương mặt vẫn không biểu hiện chút nào ra ngoài, bình tĩnh nói với Tiêu Nhi: "Xin mời!" "Cô phải cẩn thận nha!" Thieu Nhi cầm lấy súng, cười cười đầy hàm ý sâu xa, tiếp theo thì trực tiếp bóp cò.
Ngay cả nhằm cũng không buồn ngắm, dứt khoát một chuỗi tiếng súng vang lên, mọi người vừa thấy bia ngầm cũng ngây ngẩn cả người.
Ba người máy đều nhịp nói: "5 vòng, 5.1 vòng, 5.2 vòng... Cộng lại 54.5 vòng. Dở ec! Dở ẹc!” Người ở chỗ này đồng loạt cười phá lên hả. "Ha ha ha, tài nghệ này mà cũng dám đòi thi đấu với Đại tiểu thư của chúng ta hay sao?" "Tôi khinh, ngay cả xách giày cho Đại tiểu thư của chúng ta cũng không xứng!" "Đại tiểu thư uy vũ! Đại tiểu thư vạn tuế..."
Trong tiếng khen tặng của mọi người, Đinh Thanh Thanh đắc ý nháy mất mấy cái về phía Dịch Tiểu Phi.
Dịch Tiểu Phi cưỡng chế thất vọng trong lòng, nhiệt tình không ngừng hôn gió về phía cô ta, trên mặt chất đầy nụ cười sùng bái.
Đinh Thanh Thanh hài lòng thu hồi tầm mắt, trào phúng mà nhìn về phía Tiêu Nhi, nói: "Thế nào? Là nhận thua ngay bây giờ, hay vẫn muốn tiếp tục đầu nào?"
Tiêu Nhi còn chưa trả lời, người vây xem đã hô to gọi nhỏ: "Nhận thua đi! Rác rưởi! Rác rưởi! Rác rưởi..."
Tiêu Nhi mặt không đổi sắc mà móc móc lồ tại: "Các người thì biết cái gì, nhất định là súng khác nhau, súng của cô ta tốt hơn của tôi."
Cô khinh bỉ mọi người xong thì quay đầu nhìn về Đinh Thanh Thanh, nói: "Cô có chịu đổi súng với tôi hay không?"
Đinh Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: "Chỉ có kẻ không có thực lực mới tìm cớ mà thôi! Mà tôi không phải! Chẳng những tôi có thể đổi súng với chị, còn có thể đổi vị trí với chị luôn."
Nói xong, cô ta lập tức đứng trước cái bàn của Tiêu Nhi, cầm lấy cây súng trên bàn, pång pắng pång pång. đã bắn ra mười phát.
Lần này còn lợi hại hơn lần trước, cô ta bắn ra được kết quả cực kỳ cao là 99.3 vòng.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Nhi đều là trào phúng mang theo chút thương hại. "Dám can đảm khiêu chiến với Đại tiểu thư, thật là đồ ngốc không biết tự lượng sức!" "A, cứ chờ bị ngược đến lòng tự tin hoàn toàn sụp đổ, cả đời này rốt cuộc cũng không cầm súng lên được nữa đi!"
Dịch Tiểu Phi nghe thấy tiếng cười nhạo của mọi người, trái tim trầm xuống đáy cốc.
Chẳng lẽ lần này mình thật sự không trở về được sao? Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Cô ấy không chớp mắt nhìn về Tiêu Nhi, trong lòng yên lặng khẩn cầu: "Cô chủ Tiêu, xin cô nhất định phải thắng!"
Nhưng mà, sau khi mười tiếng súng vang, Dịch Tiểu Phi lại thất vọng rồi.
Tuy rằng Tiêu Nhi tiến bộ hơn so với vừa rồi, nhưng vẫn chỉ bắn được 64.5 vòng.
Mọi người cười vang lên. "Thấy qua mất mặt, nhưng chưa từng thấy mất mặt đến mức này." "Đúng vậy, là muốn cười chết chúng ta, để dễ dàng độc chiếm Đại tiểu thư sao?"
Đinh Thanh Thanh ung dung ý bảo mọi người chớ có lên tiếng, trêu chọc mà nhìn về phía Tiêu Nhi: "Cô Tiêu Nhi, lần này lại là nguyên nhân gì nữa đây? Tại sao lại thua vậy?"
Sắc mặt Tiêu Nhi hơi trầm xuống, ngoài miệng vẫn không chịu phục, cậy mạnh nói: "Tôi chưa quen thuộc hoàn cảnh của nơi này, trạng thái không tốt mà thôi. Mấy năm tôi ở hoàng cung nước Thanh Bạch, có mời huấn luyện viên xạ kích giỏi nhất cả nước. Tài nghệ của tôi cũng không chỉ có vậy." "Chậc chậc, kỹ thuật không mạnh mấy, nhưng cái miệng này thì mạnh thật." Đinh Thanh Thanh giễu cợt mà nói: "Tại sao chị không nói huấn luyện viên của chị là thế giới vô địch đi?"
Đôi mắt của Tiêu Nhi xoay chuyển, cất cao giọng nói: "Ở, sao cô biết su phụ tôi là vô địch thể giới? Ông ấy xuất ngũ rồi nên mới nhận lời mời đến hoàng thất để làm huấn luyện viên xạ kích đó, hơn nữa làm một cái đã được mười năm!"
Hồng Mẫn sửa sang lại số liệu tổng kết sau cùng, nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong đầu như có cái gì hiện lên, nhưng lại rất nhanh, nhanh đến mức anh ta không kịp bắt lấy. "Ha ha ha, chị cứ khoác lác đi! Nếu sư phụ chị biết tài nghệ này của chị, còn không tức giận đến đập đầu chết quách cho rồi?" Đinh Thanh Thanh cố hết sức mà chèn ép cô. Ngôn Tình Sủng
Gương mặt Tiêu Nhi đầy biểu cảm không cần: "Yên tâm, tố chất tâm lý của sư phụ tôi rất khỏe, sẽ không yếu ớt như vậy. Hơn nữa, đây không phải chỉ là hạng mục đầu tiên hay sao, sau đó còn có bốn trận nữa! Cô cho là cô thằng chắc rồi sao?" "Đại tiểu thư của chúng tôi đương nhiên thẳng chắc rồi." Trong đám người, có người mở miệng nói chen vào.
Vang theo đó còn có vô số tiếng nói phụ hoa: "Đúng vậy, loại rác rưởi như cô có thi đấu thêm một trăm trận thì cũng sẽ thua thê thảm ê chề trong tay của Đại tiểu thư chúng tôi!"
Đinh Thanh Thanh chìm trong những lời ninh not ngọt ngào của mọi người, khoái trá mà ngẩng cao đầu: "Chúng ta đang đấu một trận đấu công băng, nói là năm trận thắng ba, thì phải là năm trận thắng ba. Chúng ta cũng phải cho người khác một chút cơ hội ngược gió lật ngược ván cờ chứ!"
Cô ta khiêu khích nhìn về phía Tiêu Nhi: "Chị đẹp, cẩn thận một chút, không cần lật ngược đến mức lật xe đó nha!"
Tiêu Nhi ung dung nhếch môi một cái: "Yên tâm, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không phát sinh trên người của tôi, cô vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi!"