Quốc vương Phổ Mật và Hoàng hậu Tida sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Cậu và Vân Thiên đã quen nhau từ sớm rồi?"
Hồng Mẫn nhin Vân Thiên cười rồi quay sang giải thích: "Không hề có, chúng tôi gần đây mới liên lạc với nhau thôi, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng ở trên đảo con có tiếp xúc với ba mẹ của bé, con cũng hiểu rõ họ hơn, con tin bọn họ, cũng tin cậu bé, với lại cậu bé còn nhỏ như vậy, có thể bí mật vượt núi và biển để liên lạc với cha mẹ của mình, còn có thể dưới nhiều cặp mặt như thế vạch ra một kế hoạch chu đáo như thế, con tin cậu bé có đủ năng lực, dẫn dắt chúng ta diệt trừ ma quỷ trên đảo, giải cứu người bị thương."
"Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người hay yên tâm di! Tri thông minh của Vân Thiên đầu phải hai người không biết, thằng bé sẽ không khiến chúng ta thấtvọng đầu" Hồng Liệt phụ họa theo nói: "Thời gian này, con dã chứng kiến sâu sắc khả năng phi thường của cậu bé, con có thể dùng mạng sống để đảm bảo, hơn ai hết, cậu bé so với bất kỳ người nào trong chúng ta cũng đều thích hợp làm chỉ hủy của chuyện này."
Quốc vương Phổ Mật nhìn Hoàng hậu Tida một cái, gật đầu thật mạnh: "Trí tuệ năng lực của cháu trai cục cứng của tôi, tôi có thể không biết sao? Mọi chuyện có thể dựa theo cách nói của con mà làm, nhưng phụ vương và mẫu hậu của con có một yêu cầu, đó chính là dù có xảy ra chuyện gì, các con đều phải ưu tiên bảo vệ sự an toàn của bản thân mình. Cái nào cần tiêu diệt thì tiêu diệt, cần bảo vệ thì bào vệ, bảo gồm luôn cả bản thân các con."
Hồng Mẫn Hồng Liệt nhìn nhau, đồng thanh nói:
"Hiểu rõ ạ.”
Tầm cung đại hoàng từ.
Hồng Liệt và Vân Thiên đi lên phía trước, nhân lúc trời tối mang theo một nhóm người đi vào chính điện.
Từ lúc Hồng Mẫn giả xày ra chuyện, đại hoàng tử phi dẫn theo con nhỏ dọn đến biệt viện hoàng cung, ở dây rất lâu không có ai ở rồi.
Nhưng bởi vì câu nói của Hoắc Kiến Phong và TiêuNhi trước khi rời đi, Hồng Liệt vẫn luôn ra lệnh cho người dọn dẹp, cho nên tất cả gian phòng vẫn luôn được duy trình như trang thái nguyên ven bàn dấu, gọn gàng sạch sẽ như mới,
Bây giờ những người hầu trong điện, cũng đều là tầm phúc do Hồng Liệt từ trong tầm cung của mình diều qua.
Hồng Liệt thống lệnh mọi người... Giới thiệu cho mọi người.
"Anh hai, những người trước đây, bị cái người thế thân đổi cũng đổi rồi, sợ cũng sợ, còn những người này đều là người của em, anh hãy dùng trước nha. Đợi sáng ngày mai, em lại dẫn anh chọn lại người mới."
Hong Mẫn ra vẻ không sao nói: "Không sao hết, mấy năm nay cái gì cũng phải tự bàn thân làm, có người hầu hay không cũng không quan trọng, chì cần chọn người trung thành, chịu trách nhiệm hộ vệ, tuyệt đối đừng để lộ ra kế hoạch gì là được rồi."
Hồng Liệt gật đầu: “Hiểu rồi, ngày mai chúng ta cũng nhau đi chọn, hôm nay thời gian cũng không còn sớm nữa, với lại anh còn có khách, nên sớm nghi ngdi chút di!"
Anh ta quay đầu đi, hất cẩm với Sa Lệ: "Cậu dẫn máy người khách đi chọn phòng.""Da vâng" Sa Lệ khơm người, cung kính nhìn Đinh Thanh Thanh nói: "Các vi, xin mời bên này."
Đinh Thanh Thanh đang định nhắc chân bước đi, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, xoay đầu nói với Dịch Tiêu Phi: “Cô đã liên hệ được với ba minh chưa? Nếu đã liên lạc được rồi, cô có thể về trước.
Dịch Tiểu Phi lắc lắc đầu: "Tôi vẫn chưa liên lạc được với ba ba, chỗ ông ấy người đông phức tạp, một khi tôi xuất hiện, rất có thể sẽ tăng thêm nguy cơ bị bại lộ của mọi người, cho nên, tôi nghĩ, vẫn quyết định tam thời ở cùng mọi người, như vậy đối với mọi người mà nói cũng là một cách bảo vệ.”
Rõ ràng là người nhà ở gần trong gang tấc, lại không thể gặp được, nỗi đau khổ này làm sao có thể kiểm chế được?
Đinh Thanh Thanh nhíu mày, kéo lấy tay của Dịch Tiểu Phi: "Xin lỗi, đều là tại tôi bướng bình, mới hai cô giờ có nhà cũng không thể về, tôi trịnh trọng xin lỗi cô vì những gì mà tôi đã làm trước đây, xin lỗi!"
Nói xong, Đinh Thanh Thanh khom lưng củi người.
Dịch Tiểu Phi vội vàng nắm lấy tay cô bé, dịu tay cô lên: “Cô không cần phải như thế, tôi chỉ mong rằng lần này cô có thể thực sự sửa đổi và làm một người tốt"Đình Thanh Thanh gật đấu thật mạnh, bắt lấy tay cô: "Cô cứ yên tâm, lần này tôi đã biết sai roi. Giờ tôi mới biết những ngày tháng kích thích truy lạc trước đây vốn đi không có chút ý nghĩa gì cả, toàn bộ đếu rất lãng phí thời gian, nhưng bây giờ không giống vậy nữa, những ngày tháng bây gio so với những ngày trước càng kích thích hơn, mà lại còn có ý nghĩa nữa."
Hoắc Tuấn Nghĩa không nhin được, cười thành tiếng: "Sao tôi nghe thấy những lời này đẩy mia mai vậy chứ? Tùy là lần đầu tiên gặp mặt, Nhưng những việc làm anh hùng đầy hiền hách của hai bố con cô đã vang khắp năm châu bốn biển. Tôi vốn tường rằng cô là một người mặt đen như đáy nổi, hai mắt trợn tròn như mụ da xoa, nhưng không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp mềm mại có làn da trắng. Nhưng một cô gái mềm mòng giết người nói rằng cuộc sống của cô ta trước đây rất vô nghĩa, nghe dường như giống một trò đùa cho vui vậy."
Nhớ lại mình của trước đây và hiện tại, Đinh Thanh Thanh xấu hổ bĩu môi, ngượng ngùng nói: “Trước đây, trước đây, là tôi không hiểu chuyện, mắt có vấn đề, cho nên bây giờ tôi muốn làm chút chuyên, dù cho không thể vẫn hối, chí ích có thể bù đắp một chút, hy vọng mọi người cho tôi cơ hội, hãy tin tưởng tôi một lần nữaHoắc Tuấn Nghĩa khinh thường liếc mắt nhìn cô bé, vừa định nói, thì Hồng Mẫn đã lên tiếng nói trước: "Hiện tại mọi người cùng hội cùng thuyền, chúng ta phải đoàn kết. Con dường phía sau vẫn còn rất khó đi, mọi người phải thận trọng. Sau đó quay lại hành trinh của đảo thần bí, cô Thanh Thanh sẽ trở thành chủ lực then chốt, bời vì cô bé đổi với tình hình trên đào rõ hơn chúng ta."
Hoắc Tuấn Nghĩa nghen ngào, nuốt hết những lời đang muốn nói ra khỏi môi.
Đinh Thanh Thanh gật đầu cảm ơn Hồng Mẫn, và trịnh trong nói: "Đừng lo lắng, chỉ cần mọi người có thể tin tưởng tôi, tôi hứa sẽ không để mọi người thất vọng.".
Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Mọi người đều gật đầu, tỏ ý tán thành Đinh Thanh
Thanh.
Hoắc Tuần Nghĩa cau mày không cam tâm, kéo tay áo của Vân Thiên.
Vân Thiên ném cho anh một cái nhìn an ủy, và bước lên trước hai bước đến đứng trước mặt Đinh Thanh Thanh: "Cô Thanh Thanh, tôi vẫn cần có sự chân thành lớn hơn."
Cậu bé xòe hai lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trắng nôn đang cầm viên thuốc màu đen to bằng hạt đậu:"Sau này, tôi mỗi ngày đều sẽ cho cô ăn một viên."
Thuốc độc, là loại thuốc độc có thể khống chế người khác. Đinh Thanh Thanh ánh mắt chim xuống, khỏe miệng nhếch lên một tia chua xót: "Cậu vẫn còn không tin tôi?"
Vân Thiên bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy. Cho dù mọi người đều tin tường cô, tôi cũng sẽ không tin cô trừ phi cô uống viên thuốc này."
Khuôn mặt như ngọc tạc, đôi mắt đen trầm tĩnh. Tuy nhiên, người đàn ông cao bé nửa người cô bé vô hình trung lộ ra khi chất mạnh mẽ, đúng thật là được chân truyền của Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi.
Đình Thanh Thanh cười nhẹ nhõm một hơi: "Được rồi, nếu cậu muốn ăn tôi ăn, thì tôi sẽ ăn." Sau khi lời nói rơi xuống, cô bé không chút do dự, trực tiếp cầm viên thuốc lên nuốt xuống. Dịch Tiêu Phi nhanh chóng đưa cho cô bé một cốc nước.
Đinh Thanh Thanh nhấp một ngum nước nuốt viên thuốc trước, cười rồi hỏi Văn Thiên: "Vậy được rồi chứ, chỉ huy nhỏ."
Về mặt của Vân Thiên vẫn không thay đổi, và cậubé bình tĩnh gật đầu: "Được rồi."
Câu bé bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh, gọn gàng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, mọi người về nghi ngoi hết đi, Nếu có chuyện gì, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc."
Trong phòng, tất cả mọi người có mặt đều có thể coi là trường bối của cậu bé, nhưng bọn họ đều nằm trong vòng kiểm soát của cậu bé, ai ai cũng ngoan ngoãn gật đầu rời đi.