Quả nhiên người học y, đều là si mê như vậy.
Hoắc Kiến Phong bất đắc dĩ, giọng nói cũng ôn nhu lại: "Anh hiểu em, cũng đồng ý với lý tưởng và mục tiêu của em. Nhưng bây giờ, hoàn toàn chính xác không phải là một cái thời cơ quả tốt, nhất là quan hệ giữa bọn họ và Phần Trại như nước với lửa vậy, anh thật sự không yên lòng" "Em là bác sĩ, càng hiểu tự chiếu cố bản thân hơn so với người khác mà, được không?" Tiêu Nhi cười "hì hì" kéo lại cánh tay của anh, đang muốn làm yên lòng anh thì điện thoại cô vang lên. "Chờ một lát, em trước tiên nhận cú điện thoại. Cô nháy mắt mấy cái, lấy ra điện thoại di động cũng không nhìn liền nhận nghe điện thoại: "A lô, xin chào!" "Nhi, cứu mạng bố Nhi..."
Thanh âm già nua mang theo tiếng khóc nức nở, Tiêu Nhi giật mình mới phản ứng được, là Ôn Thanh Tuấn! Cô không chút nghĩ ngợi đang muốn cúp điện thoại, bên kia lần nữa truyền đến âm thanh khàn khàn của Ôn Thanh Tuấn. "Nhi, bố van cầu con đừng cúp điện thoại, bố xin con đó! Như Phương đang nằm viện, con bé sắp chết rồi! bố xin con, nếu không nhìn phía quan hệ giữa chúng ta thì nhìn nhà họ Tiêu mấy đời hành nghề chữa bệnh, bố mong con tới nhìn con bé một lần, mau nó. xin con đó, xin
Ông ta khóc quả lớn tiếng, bất lực, cách điện thoại mà Tiêu Nhi cũng có thể cảm giác được sự tuyệt vọng của ông ta và phân tình thương của bố nông nặc kia đối với Ôn Như Phương.
Một bàn tay khẽ vuốt lên bả vai Tiêu Nhi, cô quay đầu lại nhìn dịu dàng của Hoắc Kiến Phong, anh giống như đang im lặng nói 'Không quan hệ, không muốn đi liền không đi vậy. "Tiêu Nhi, Tiêu Nhi, con đang nghe đó sao?" Đầu bên kia điện thoại, Ôn Thanh Tuấn không nghe được trả lời, lo lắng cầu khẩn nói: "Bố thật sự là hết đường rồi, con là y, cầu xin con đến xem một chút Như Phương! xin con đó, cầu xin con... "Gửi địa chỉ cho tôi." Tiêu Nhi lạnh lùng nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại. Cô là một cái bác sĩ, cho dù là đối mặt Ôn Thanh Tuấn dạng này cặn bã nam và Ôn Như Phương trà xanh như thế, cô cũng không làm được lòng như bàn thạch'. Bởi vì mỗi một đầu tính mệnh đều đáng giá trân quý, tôn trọng. Không có chờ cô mở miệng, Hoắc Kiến Phong liền ôm lấy bờ vai của cô, thản nhiên nói: "Không có việc gì, anh đi cùng với em."
Tiêu Nhi kéo xuống tay anh đang ở trên vai cô, hai bàn tay chặt, mười ngón đan xen lẫn nhau, khẽ nhếch lên cái cảm cười nói: "Anh đương nhiên phải đi cùng với em rồi, hơn nữa nhất định phải đi cùng với em."
Bệnh viện nhân dân.
Tiêu Nhi kéo Hoắc Kiến Phong chạy ra chỗ thang máy đã đông nghẹt người, nhìn thấy ba chữ khoa huyết dịch lạnh như phía trên bảng hướng dẫn, trong nháy mắt cô liền có dự cảm không tốt lắm.
Trên hành lang, Ôn Thanh Tuấn phát xong tin tức cho Tiêu Nhi thì ông vẫn đang bồi hồi bên ngoài tháng máy. Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đi ra, ông lập tức kích động chạy tới: "Tiêu Nhi, ở đây, bố ở đây này!"
Tiêu Nhi hơi nhíu lông mày lên, Hoắc Kiến Phong hai mắt lập tức lạnh lùng liếc qua, Ôn Thanh Tuấn sợ run cả người, lập tức sửa lời nói: "Tiêu Nhi, ở bên này, phòng bệnh của Như Phương ở chỗ này."
Ông kiêng kỵ nhìn xem Hoắc Kiến Phong, ánh mắt hèn mọn co rúm lại.
Ôn Thanh Tuấn bây giờ đã sớm không còn hăng hái như những ngày trước. Áo sơ mi của ông đã cũ vàng ố lại, quần áo khác trên người cũng là nhăn nheo, mặt mũi gầy guộc và làn da mỏng, một đôi mắt khóc sưng lên cùng tràn đầy tơ máu. Trong phòng bệnh, Ôn Như Phương mang theo mặt nạ dưỡng khí, trên thân kết nối lấy đủ loại dụng cụ giám hộ, mặt trắng như tờ giấy, hơi thở mong manh. Nhìn thấy Tiêu Nhi, trong mắt của cô hiện ra rõ ràng kinh ngạc và ghen ghét, nhưng chỉ là một cái chớp mắt vì cô cũng đã quá mức mệt mỏi mà phai mờ đi. "Bác sĩ nói có thể là bị bệnh huyết dịch cấp tính, nói chúng tôi chuẩn bị thay tủy. Bố và mẹ nó đều đã thử rồi nhưng mà không thích hợp." Ôn Thanh Tuấn vừa nhìn thấy dáng vẻ Ôn Như Phương, lại nhịn không được nên nước mắt tuôn đầy mặt nói tiếp: "Tiêu Nhi, bố biết là bố có lỗi với con, nhà họ Ôn của bố đều thật xin lỗi con. Bố cầu xin con hay cứu Như Phương. Bây giờ bố mẹ cũng không còn cái gì nữa, liền chỉ còn có đứa con gái này để dưỡng lão đưa tang cho bố mẹ, nếu mà nó chết thì bố và mẹ nó cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." "Cho nên, ông kêu tôi tới là để tôi ghép tủy cho cô ta sao?" Tiêu Nhi âm thanh rất lạnh lùng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, giống như chỉ là đang hỏi một chuyện không hề liên quan gì với chính mình vậy.
Ôn Thanh Tuấn nhìn qua Hoắc Kiến Phong, khiếp sợ nói: "Là, là có ý này, nhưng cũng không hoàn toàn. Chủ yếu. "Không có khả năng." Hoắc Kiến Phong mở miệng, thanh âm âm trầm: "Ông, các người không xứng!"